Cảm nghĩ những ngày đầu tiên bước vào trường trung học phổ thông lớp 10


Cảm nghĩ những ngày đầu tiên bước vào trường trung học phổ thông lớp 10

Hướng dẫn

BÀI VIẾT SỐ 1 LỚP 10 ĐỀ 1 BÀI VĂN MẪU SỐ 1 CẢM NGHĨ NHỮNG NGÀY ĐẦU TIÊN BƯỚC VÀO TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG

Tôi đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời con người. Mười sáu tuổi- chưa đủ để thật chín chắn trưởng thành, nhưng cũng không còn thơ dại như mười năm về trước. Tôi biết rung động, biết trân trọng nhiều khoảnh khắc hơn. Và hôm nay cũng là một trong những thời khắc đẹp của cuộc đời tôi. Hôm nay, tôi đi học…

Vậy là đã đến ngày tôi quay trở lại trường học sau hai tháng ngày hè. Vẫn là một ngày thu với trời xanh, nắng vàng và mây trắng. Mọi thứ vẫn thật hoàn hảo để bắt đầu một hành trình mới của năm học. Nắng vẫn nhẹ ôm lấy bờ vai tôi như chín năm qua đã từng, từng hàng cây vẫn xanh màu xanh bất tử của nó. Chỉ có điều, con đường đi học hôm nay đã rẽ sang một lối khác. Là con đường dẫn đến ngôi trường cấp ba đầy xa lạ.

Tôi đã vào cấp ba thật rồi! Cảm xúc ấy thật lạ khi ngôi trường hiện dần ra trước mắt tôi. Vẫn là màu vàng như bao ngôi trường khác, cánh cổng sắt vẫn mang một màu xanh tươi mới đến nao lòng. Nhưng ngôi trường này, thật lạ lẫm biết chừng nào! Ngôi trường ấy to lớn và bề thế hơn trường cấp hai của tôi rất nhiều, dường như nó ôm trong dáng hình của mình cả bề dày lịch sử bao nhiêu năm qua. Khuôn viên trường được chia thành nhiều dãy nhà khác nhau, có nhà hiệu bộ, nhà đa năng, các dãy học và sân trường rộng lớn với đầy những cây xanh. Ngôi trường có lẽ hôm nay trang trọng hơn rất nhiều những ngày thường. Những băng rô đỏ chói chào mừng học sinh lớp mười, bóng bay và cờ phấp phới bay trong gió như muốn chào đón lứa học sinh mới chúng tôi. Thật tự hào và hạnh phúc biết bao khi được đặt chân trở thành một phần của nơi đây. Đây sẽ là nơi tôi gắn bó trong suốt chặng đường cấp ba, sẽ là bước đệm để tôi trưởng thành, sẵn sàng đương đầu với các thử thách trong cuộc đời!

Tôi bước vào nhận lớp. Bạn bè của tôi đều là những người xa lạ. Trong lớp học ấy, tạo hoá ngẫu nhiên sắp xếp cho những người không quen biết ngồi chung một lớp với nhau. Tôi nhìn kĩ mặt từng người một. Có khuôn mặt của sự rụt rè lo lắng, có sự tự tin, có sự thân thiện, cũng có những người thấm đượm nỗi buồn. Họ buồn vì phải chia tay một ngôi trường cũ, buồn vì không quen ai trong lớp, hay buồn chuyện nào đó nữa, tôi cũng không thể đoán được. Ngồi bên cạnh tôi là một cậu bạn khá rụt rè, cúi gằm mặt xuống bàn mà không dám bắt chuyện với ai. Tôi cười thật tươi với cậu ấy, tôi muốn những người xung quanh tôi sẽ thật thoải mái khi ở bên nhau, để có thể học, chơi và tận hưởng cấp ba. Tôi tin, đó sẽ là những người làm cho cấp ba của tôi trở nên đẹp đẽ nhất khi tất cả đã trở thành gia đình.
Một lúc sau, cô giáo bước vào lớp. Cô không phải là nhân vật trong những khúc hát “cô giáo như mẹ hiền”, dỗ chúng tôi khi khóc, động viên chúng tôi, cũng không phải là người lãnh đạm đến lạnh lùng. Cô giản dị và đẹp lắm! Nụ cười của cô làm tan đi những lo lắng đang trở thành rào cản trong lòng tôi. Tôi như muốn mở lòng mình ra rộng hơn nữa, để được cô yêu thương, quan tâm. Cô dặn dò chúng tôi về những nội quy của trường lớp, nhắc chúng tôi cách soạn bài sao cho đúng, đối nhân xử thế ra sao. Cũng đúng thôi, chúng tôi không còn bé bỏng để được dạy về cách ăn mặc đúng đắn, cách đi đứng thế nào. Chúng tôi cần những bài học để trưởng thành, để lớn lên. Cô ơi, cô sẽ là người mẹ, người bạn, người cô của chúng con trong suốt thời gian chúng con trưởng thành. Con mong rằng, khi thời gian trôi qua, chúng ta sẽ hiểu, sẽ yêu thương và trân trọng nhau nhiều hơn.

>> Xem thêm:  Cây lau chứng kiến việc Vũ Nương ngồi bên bờ sông Hoàng Giang than thở một mình rồi tự vẫn. Viết lại câu chuyện đó theo ngôi kể thứ nhất.

Ngày đầu tiên tôi bước chân vào trường cấp ba là như vậy. Ra khỏi cổng trường, lòng tôi bỗng chợt trùng xuống. Một người cha đứng đợi con giữa trưa nắng gắt, những giọt mồ hôi thi nhau rơi trên khuôn mặt dạn dày sương gió. Nhưng trên gương mặt ấy, bừng lên niềm vui khôn tả khi con được vào một môi trường tốt để học. Thì ra, ngày đầu tiên của con cũng là những cảm xúc đầu tiên của cha mẹ. Tôi bỗng chợt nhớ về chín năm trước, cũng là lần đầu tiên tôi đi học. Ngày ấy, tôi vẫn là đứa bé rụt rè nép bên lưng mẹ, nhìn thầy cô và bạn bè mà hoảng sợ. Cũng là tôi, nhưng trong khoảnh khắc này, lòng lại chợt thấy nôn nao khi những dòng người tấp nập trên sân trường. Một mình tôi dám bước qua cánh cổng sắt ấy hoà vào đám bạn bè, để mẹ và cha đằng sau với cảm xúc lẫn lộn. Con sẽ trưởng thành mẹ ạ, sẽ tự bước đi được trên đôi chân của mình để chiến đấu với cuộc đời. Với tôi, đây có lẽ chính là khoảnh khắc đặc biệt nhất, khi đã biết tự mình buông ra khỏi vòng tay cha mẹ mà vẫy vùng. 

Ngước nhìn ngôi trường một lần nữa, giờ nó đã trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết dưới ánh nắng vàng. Màu vàng của hi vọng, của tự hào, của trách nhiệm. Thì ra, đặt chân được vào cánh cổng cấp ba ấy, tôi phải biết được rằng, đó là niềm tự hào mà cũng là gánh nặng của mình. Tự hào vì được học trong một ngôi trường có bề dày lịch sử, được mang danh ngôi trường có thành tích tốt như vậy. Nhưng nó cũng phải đi liền với trách nhiệm, phải cố gắng ra sao để giữ gìn và đóng góp cho thành tích của trường, như một sự trả ơn với những gì mình được nhận. Con đường phía trước của tôi rất dài, bởi ở tuổi mười sáu, tôi chẳng ngại điều gì mà không vùng vẫy với cuộc đời để làm đẹp cho cuộc sống, để cống hiến, để hi sinh. Khoảnh khắc bước vào cấp ba của tôi, chính là như vậy!

>> Xem thêm:  Cảm nhận của em về đoạn trích Trao Duyên (Truyện Kiều) của Nguyễn Du

Tôi trở về nhà, với sự chín chắn trưởng thành hơn rất nhiều. Ngày hôm nay, tôi đã biết suy nghĩ nhiều hơn, cảm nhận kĩ hơn về thế giới xung quanh. Tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên được khoảnh khắc diệu kì ấy!

BÀI TẬP LÀM VĂN SỐ 1 LỚP 10 ĐỀ 1 BÀI VĂN MẪU SỐ 2 CẢM NGHĨ NHỮNG NGÀY ĐẦU TIÊN BƯỚC VÀO TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG

Mỗi độ thu về, trên bầu trời bàng bạc thả trôi từng đám mây, khi hàng cây trước ngõ buông những cánh lá vàng tươi…Lòng tôi lại bâng khuâng những ngày đầu tiên bước vào trường trung học phổ thông. Cảm xúc như ngày lễ ấy mới đến từ hôm qua.

Tôi có không ít những ngày tựu trường, nhưng ngôi trường trung học phổ thông dưới tỉnh còn khá xa lạ với một đứa học trò nông thôn như tôi ngày ấy. Ngày hôm trước, lòng tôi còn náo nức, rộn ràng bởi trường chọn là ước mơ của tôi bấy lâu, nhưng lúc ấy xen lẫn niềm xúc động, thoáng lo âu về ngôi trường mới. Hôm sau, khoác lên mình bộ đồng phục mới tinh, tôi vẫn không giấu nổi niềm tự hào, hãnh diện khi mình là cô sinh viên lớp mười, tôi thấy mình chững chạc hơn. Giống như bao lần trước, mẹ chở tôi đến trường ngày đầu tiên. Con đường làng lùi dần phía sau lưng, từng đàn chim ríu rít vẫy chào tôi. Tôi ngỡ ngàng trước dòng xe cộ tấp nập, đường phố nhộn nhịp khác hẳn sự nếp sống bình yên quê tôi. Chẳng mấy chốc, cánh cổng trường hiện ra sau tán lá bàng, lá phượng xanh tốt. Ngôi trường khang trang gồm năm dãy nhà cao tầng, một khoảng sân trường vuông vức, đủ rộng cho mọi hoạt động. Nhiều bạn học sinh cùng trang lứa với tôi cũng được cha mẹ chở tới trường, họ không có vẻ rụt rè như tôi. Tôi cứ ngồi trên xe, nhìn ngắm hết thảy mọi điều mới mẻ và xa lạ. Bức ảnh Bác được trước mặt dãy nhà A cùng lời khuyên răn, động viên mà tôi còn ấn tượng mãi:

  • “ Gạo đem vào giã bao đau đớn
  •    Gạo giã xong rồi trắng tựa bông
  •    Sống ở trên đời người cũng vậy
  •    Gian nan rèn luyện mới thành công”

Những anh chị khóa trước quen trường lớp, khoác cặp, nói chuyện rôm rả, có lẽ họ trao đổi về kì nghỉ hè lí thú đã qua. Cổng trường, sân trường đông nghịt người, những tấm băng rôn đỏ tươi  tô điểm ngôi trường. Mẹ cũng hiểu tâm trạng của tôi lúc này, nhẹ nhàng cổ vũ tôi: “ Mạnh dạn lên đồng chí!”. Tôi mỉm cười, đáp “ Vâng”. Tiếng trống trường đã điểm, từng cậu học trò vào trường nhận lớp. Mẹ động viên, vỗ vai tôi đầy tin tưởng, vậy là tôi bước vào cánh cổng đang dang tay chào đón mình.

>> Xem thêm:  Nêu suy nghĩ của em về vấn đề thanh niên phải sống có lí tưởng

Đến lớp, tôi vui thích ngắm nghía những trang thiết bị trong phòng. Ngoài bàn ghế được kê ngay ngắn, phấn trắng bảng đen sáng bóng, đèn sáng trưng, gian phòng còn có thêm máy tính, máy chiếu hiện đại phục vụ cho việc dạy và học hiệu quả hơn. Tôi lấm lét nhìn bạn bè mới, có thể họ quen nhau từ trước còn tôi ngồi một mình trên chiếc bàn cuối lớp. Tim run run nhưng tôi không cảm thấy hoàn toàn xa lạ bởi những người bạn ấy sẽ đồng hành cùng tôi trong những chặng đường sắp tới. Cô bạn người nhỏ nhắn tới ngồi cùng bàn tôi, ánh mắt bạn trìu mến, dễ gần. Chúng tôi làm quen qua những lời chào nhỏ nhẹ. Một tình bạn nảy nở từ những giây phút ấy. Một lát sau cô giáo vào lớp với nụ cười thân thiện. Cô dành ít phút đầu giờ giao lưu với lớp, giọng nói vui tươi của cô làm tôi vững tâm hơn. Cô bất ngờ với lớp khi thấy các thành viên đều là các bạn nữ, vậy mà tôi không để ý tới. Có lẽ đây chính là một “ Tây phương nữ quốc” tuyệt vời! Cô dặn dò cả lớp về những nội quy của trường, lớp học. Buổi học bắt đầu, cô giáo giảng bài say sưa, từng con chữ tròn trịa nằm trên bảng đen, những hình ảnh được trình chiếu làm bài giảng thú vị hơn. Chúng tôi chăm chú nghe học bài như những chú chim non còn chút rụt rè, đầy hứng thú đón nhận bao điều mới lạ từ chân trời tri thức. Sân trường vừa ồn ào là thế vậy mà giờ đây tất cả dều im ắng lạ, chỉ nghe thấy lời thầy cô giảng bài, tiếng làn gió lật giở trang sách nơi những nét chữ thanh thanh đứng thẳng hàng. Ánh nắng mỏng manh của mùa thu vẫn nô đùa vô tư ngoài khoảng không rộng lớn, len lỏi qua từng kẽ lá. Tiếng chim hót trong trẻo như tò mò nhòm qua cửa sổ xem chúng tôi học bài. Tôi thoáng nhớ những cánh chim nơi đồng quê yên ả, những lần nghịch ngợm trèo lên cây bắt tổ chim. Thoáng mỉm cười tôi tập trung hơn vào học bài. Hơn một lần tôi tựu trường nhưng trong tôi còn chớm nở bao cảm xúc trong sáng, có phần ngây ngô khi mới bước chân vào mái trường này.

Mỗi lúc ngồi nhớ lại quãng kỉ niệm tuổi học sinh, tôi không khỏi xao xuyến tưởng tượng lại hình dáng, tâm trạng của mình trong ngày đầu tiên bước vào ngôi trường trung học phổ thông. Kí ức ấy còn theo tôi suốt hành trình cuộc đời.

Bài viết liên quan