Cảm nghĩ thiên nhiên và đời sống của con người trong thời khắc chuyển mùa


Cảm nghĩ thiên nhiên và đời sống của con người trong thời khắc chuyển mùa

Hướng dẫn

BÀI LÀM VĂN MẪU SỐ 1 BÀI VIẾT SỐ 1 LỚP 10 ĐỀ 2 CẢM NHẬN VỀ THIÊN NHIÊN VÀ CON NGƯỜI TRONG THỜI KHẮC CHUYỂN MÙA

Đã từng có một Hữu Thỉnh "giật mình" trước khoảnh khắc thu về, một Xuân Diệu đắm say lúc xuân sang. Phải chăng, chính thời khắc giao mùa ấy mới là lúc con người ta rung động nhất? Và với riêng tôi, điều kì diệu nhất chính là lúc nàng xuân đưa bước chân đến với trần gian khi mùa đông vẫn còn ngậm ngùi chia tay hạ giới. Thiên nhiên và con người trong khoảnh khắc ấy thật đặc biệt. 

Đó là một buổi sáng cuối năm, người ta đã treo ngoài đường đầy những câu đối đỏ, những hoa đào hoa mai. Tôi vẫn còn cuộn tròn trong chiếc chăn bông, bởi đêm qua, gió vẫn rít qua khung cửa sổ, cái lạnh vẫn còn khiến người ta phải run lên từng hồi. Mẹ gọi tôi dậy để giúp mẹ đi mua sắm chuẩn bị cho dịp tết. Ngay từ khoảnh khắc bước chân ra ngoài sân, tôi đã thấy một điều gì thật lạ. Hình như, xuân đã về thật rồi! 

Tôi hít thật sâu, cảm nhận trọn vẹn bầu không khí trong lành ấy. Trời vẫn lạnh, nhưng nó không còn cắt da cắt thịt như trước nữa. Dường như vị nắng đã lan tỏa đâu đây. Nắng đậu trên nhành cây, trên mái hiên hay trên bàn tay tôi đang mở rộng. Ồ, thì ra xuân đưa nắng đến thật rồi. Nắng như nàng thiếu nữ còn ngại ngùng ngó qua làn mây. Chút nắng ấy nhẹ lắm, dường như phải nhìn thật kĩ mới có thể cảm nhận. Nắng mới ấy còn chưa kịp tỏa rộng khắp không gian, tôi lại cảm nhận được làn da mình hơi ươn ướt, lòng chợt phơi phới vì hạt mưa xuân đầu tiên. Mưa không đủ mạnh để làm ướt con đường làng, nhưng đủ để ta thấy được, xuân đã về thật rồi. Là mùa đầu tiên, là mùa của hạnh phúc bắt đầu với nắng và mưa thật dịu nhẹ. 

Lúc này, tôi mới chợt nhận ra khu vườn của mình đã bắt đầu thay đổi. Cây cối không còn khẳng khiu như ngày hôm qua nữa, xuân đến mang cho nó một sức sống mới. Những chồi non mới nhú lên được một chút, như ngại ngùng với thế giới xung quanh. Màu xanh đã bắt đầu điểm khắp khu vườn, báo hiệu cho những điều mới mẻ. Và nhìn kìa, những chú chim non đang rúc đầu trong lòng mẹ một cách ngon lành. Những chú chim đi tránh rét đã bắt đầu quay về với bầu trời xanh. Cả không gian nhộn nhịp với màu xanh của chồi non, màu vàng nhạt của nắng và tiếng chim hát khúc ca mùa xuân. Mọi thứ dường như đã sẵn sàng để đón chào một mùa xuân mới. 

>> Xem thêm:  Nghị luận văn học về hành động trả thù của Tấm

Trên đường đi chợ, tôi mới thực sự cảm nhận được bước đi của mùa xuân. Xuân về trên con đường làng xanh màu cỏ, đậu trên những mái nhà ngói đỏ, hay rạng rõ trên khuôn mặt con người. Làng quê nhỏ hôm nay không còn vắng vẻ như những ngày lạnh nữa. Người ta mang chổi ra để dọn dẹp khoảng sân trước nhà, có nhà lại gọi con cháu ra để tỉa cây, để trang trí cây đào cây quất. Xuân mang đến một sinh khí mới cho cả quê hương. Và đặc sản của mùa xuân cũng đã về đến từng nhà. Những người lớn ngồi bên hiên nhà gói bánh chưng, trẻ con ríu rít xung quanh để giúp đỡ, để cười đùa. Tiếng cười cứ thế vang lên mãi làm mùa xuân cũng náo nức về nhanh hơn. 

Nhưng mùa xuân đến, tôi cũng chợt giật mình vì điều gì đó. Có phải xuân làm cho khuôn mặt của những kiếp lang thang cơ nhỡ, những người không thể đoàn tụ với gia đình thêm trùng xuống? Xuân mang đến thêm khó khăn cho những gia đình nghèo, khi phải lo cho con tấm áo mới, phải có mâm cơm tươm tất cúng tổ tiên. Và cũng khi mùa xuân, ta giật mình nhận ra cha mẹ già thêm một tuổi, và ngày ta xa họ càng gần. Xuân là thế, không chỉ có nắng mà vẫn còn mưa, không chỉ có hạnh phúc mà còn mang cả nỗi buồn. 

Với riêng tôi, khoảnh khắc chuyển từ đông sang xuân thực sự là kì diệu. Cảm nhận được rằng, những kỉ niệm của năm cũ vẫn còn vấn vương, những niềm vui nỗi buồn cũ vẫn thấp thoáng đâu đây. Nhưng cũng tự lòng mình phải biết rằng, cần hướng đến những điều mới mẻ, cần nỗ lực, cần cố gắng nhiều hơn. Hay nói đúng hơn, đó là khoảnh khắc của trưởng thành! 

Bạn biết không, cuộc đời của chúng ta là hữu hạn, chẳng biết sẽ còn mấy lần được sống trong khoảnh khắc ấy nữa. Hãy cứ yêu lấy những lúc giao mùa, để biết rằng xung quanh mình có thiên nhiên, cuộc sống, có những hạnh phúc giản đơn mà chân quý như vậy.

BÀI LÀM VĂN MẪU SỐ 2 CẢM NHẬN VỀ THIÊN NHIÊN VÀ CON NGƯỜI TRONG THỜI KHẮC CHUYỂN MÙA

  •      “…Tháng Tám mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ ?
  •       Từ độ người đi, thương nhớ âm thầm
  •       Có phải em là mùa thu Hà Nội
  •       Tuổi phong sương, ta cũng gắng đi tìm
  •       Có phải em, mùa thu xưa ?…”

Những giai điệu ngọt ngào và lãng mạn của nhạc sĩ Trần Quang Lộc dường như đã in sâu và tiềm thức, trái tim và làm say đắm biết bao thế hệ con người Việt Nam mỗi độ thu về. Không chỉ là mùa thu Hà Nội mà cái khoảnh khắc đất trời dịu dàng chuyển mình từ hạ sang thu quá đỗi đẹp ấy từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho thi ca nhạc họa.

>> Xem thêm:  Giới thiệu về nhà thơ Nguyễn Gia Thiều

Khi cái nắng oi ả nóng bức của mùa hạ dần dịu xuống và thay vào đó là những làn gió mềm mại thở vào đất trời một cảm giác trong trẻo, dễ chịu, ấy là mùa thu đã nhẹ nhàng chớm sang. Thu về không còn ánh nắng chói chang cùng tiếng ve kêu râm ran khắp các con ngõ nhỏ nữa. Từng đám mây trắng lãng đãng trôi lững lờ trên bầu trời dường như trong xanh và cao hơn, thấp thoáng đâu đó là những tia nắng lấp lánh nhảy nhót qua kẽ lá. Nếu ví mùa hạ là một cô gái sôi nổi, rực rỡ và đầy năng lượng thì mùa thu lại giống hệt như một nàng thiếu nữ dịu dàng, e ấp, có chút ngượng ngùng của tuổi mới lớn nhưng lại vô cùng tinh tế, yêu kiều. Không tràn trề sức sống như mùa xuân, không náo nhiệt sôi động như những ngày hè và cũng chẳng thu mình lại suy tư trầm ngâm như mùa đông, thu sang mang một vẻ đẹp vô cùng riêng biệt. Thích biết bao cái cảm giác mỗi buổi sớm mai thức dậy ngắm những hạt sương long lanh đọng trên lá cây bàng trước nhà và hít thở bầu không khí trong trẻo thấm đẫm hơi sương ấy. Thu về mang theo cái se se lạnh  vô cùng đặc trưng của làn gió heo may. Phả trong không gian ấy làm sao có thể quên được hương hoa sữa nồng nàn, ngọt ngào vấn vít làm cho ta bồi hồi xao xuyến và nhung nhớ đến lạ. Đất trời lắc mình chớm sang thu nên đâu đó vẫn còn vương lại những đốm hoa phượng đỏ ngày hè, dãy bằng lăng dọc hai bên đường tôi đi học mỗi ngày đã không còn sắc tím ngắt đến nao lòng nữa mà thay vào đó là chút tím đã phai màu mơ màng, nhẹ nhàng. Mùa thu dịu dàng đến, nhường chỗ cho những đóa sen trắng sen hồng đang dần úa tàn trong hồ là sắc trắng tinh khôi của những bông cúc nở rộ.Tôi vẫn còn nhớ như in những ngày bé theo mẹ ra chợ, cứ bắt gặp những khóm cúc trắng ngà tinh khôi trên những gánh hàng rong của cô bán hàng, ấy là mùa thu đang đến gần, rất gần. Những bông cúc được hái từ vườn, phơi khô rồi xao lên pha thành ấm trà hoa cúc thì cái hương thơm dịu nhẹ mà ngan ngát thấm đượm từng vị thu ấy có lẽ cả đời ta cũng không thể nào quên được.

>> Xem thêm:  Phân tích nội dung và nghệ thuật các bài Ca dao yêu thương, tình nghĩa

Thời khắc đất trời và thiên nhiên giao mình chuyển mùa sang thu nên dường như tâm trạng của con người cũng bất giác trùng xuống. Không còn là nhịp sống ồn ào, hối hả, vội vã nữa, ai cũng dường như sống chậm lại, tĩnh lặng hơn để cảm nhận và tận hưởng cái khoảnh khắc êm ái, dịu dàng man mác này.Chẳng thế mà người ta vẫn luôn nói mùa thu là mùa của hoài niệm, của những nỗi nhớ không tên, có lẽ bởi vì thu sang mang theo cái không gian lãng đãng và mơ màng quá nên con người tự nhiên cũng lắng mình lại để nghe tiếng lá cây xào xạc, để cảm nhận từng cơn gió thoảng qua mơn man mùi hoa sữa dịu ngọt.

Mỗi mùa thu sang đều là những kỉ niệm không thể nào quên đối với lứa tuổi học sinh chúng tôi, bởi vì đây là mùa tựu trường. Tạm biệt những ngày hè rong chơi, thả diều, tắm sông cùng chúng bạn, chúng tôi lại háo hức mong chờ những ngày tựu trường, được gặp lại thầy cô bạn bè, được bố mẹ sắm sửa  cho những bộ quần áo, sách vở để bắt đầu khai giảng năm học mới. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày được mẹ dắt tay đi trên con đường làng quang đãng để bước chân với lớp Một. Ấy cũng là một ngày thu đầy trong trẻo, bầu trời xanh cao vời vợi mang theo niềm háo hức và ước mơ của một đứa bé con bảy tuổi về một thế giới tươi mới và lạ lẫm ngoài kia. Những kí ức về mùa thu luôn đẹp và đáng nhớ vô cùng như vậy.Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đón mẹ mỗi lần đi chợ về, ở trong giỏ của mẹ bao giờ cũng có gói cốm làng Vòng gói trong lá sen buộc dây rơm nếp thoang thoảng mùi hương dễ chịu dành cho tôi. Hạt cốm dẻo thơm,vị ngọt thanh thanh, nhẹ nhàng như sữa non ăn vào ngọt ngào như tình yêu mà mẹ dành cho tôi.

Mùa thu không chỉ đẹp lãng mạn mà còn có những thức quà đặc trưng khiến con người ta dù đi đâu cũng luôn nhớ về. Là đĩa chả rươi đậm đà của mẹ, là món sấu chín giầm muối ớt ăn vặt của bố, là chùm ổi chín thơm nức, giòn ngọt của bà.Vì thế đối với tôi, mùa thu lúc nào cũng đặc biệt nhất và khoảnh khắc giao mùa sang thu cũng luôn được mong chờ nhất. Giống như nhà thơ Hữu Thỉnh đã viết :

  • ‘‘ Bỗng nhận ra hương ổi
  •  Phả vào trong gió se
  • Sương chùng chình qua ngõ
  • Hình như thu đã về.’’

Bài viết liên quan