Cảm nhận về Thầy, Cô giáo kính yêu của em


Đề bài: Cảm nhận về Thầy cô kính yêu của em.

Bài làm

“Mẹ của em ở trường là cô giáo mến yêu. Cô yêu em vô hạn, dạy dỗ em ngày tháng…”. Thuở nhỏ, em thường ngân nga câu hát mỗi khi ngồi sau xe đạp mẹ đưa đi học. Mẹ – cô giáo chủ nhiệm cấp 1 của em. Cô giáo không chỉ là người mẹ hiền dịu mà còn là cô giáo em yêu quý nhất trên đời.

Cô giáo cấp 1 của em cũng là người mẹ thân yêu. Trường Tiểu học Phan Bội Châu vào ngày đầu tiên em đến trường không xa lạ bởi em có mẹ. Thuở đó, em thường gọi là Cô giáo “Mẹ”.

Cô giáo “Mẹ” là một người phụ nữ ngoài 30, trẻ và đẹp. Cô trẻ trong cả nội tâm và ngoại hình. Cô giáo không cao lắm, người thanh mảnh, bước đi nhanh nhẹn. Khác với giáo viên khác thường đi dép cao gót, cô ưa giày thể thao kết hợp áo phông trắng, quần vải âu hoặc quần bò. Cô giáo có khuôn mặt tươi tắn. Một vài nếp nhăn đuôi mắt ngược lại khiến đôi mắt đẹp hơn mỗi khi cô cười với em, với học sinh. Cũng như nhiều người phụ nữ khác, cô rất quan tâm đến vẻ bề ngoài. Cô thường tô son đỏ khi đi dạy và mái tóc nhuộm vàng buông xõa. Trong mắt em, cô luôn trẻ đẹp như vậy, đẹp màu sắc của người phụ nữ hiện đại.

>> Xem thêm:  Đề số 6: Thái độ của nhà văn với Phan Bội Châu trong truyện ngắn Những trò lố hay là Va-ren và Phan Bội Châu.

cam nhan ve thay co giao kinh yeu cua em - Cảm nhận về Thầy, Cô giáo kính yêu của em

Cảm nhận về Thầy, Cô giáo kính yêu của em

Người sinh thành cũng là người dưỡng dục, vì thế công ơn của mẹ với em còn lớn gấp nhiều lần người khác. Cô giáo là người nắn cho em từng nét chữ, chỉnh đốn em từng điều vụn vặt nhất trong lối sống và thái độ sống. Mỗi ngày thấy cô giáo tất tưởi dạy lớp này lớp khác, lo liệu việc ở trường rồi việc ở nhà, chăm lo cho cả gần bốn mươi đứa trẻ khác trong lớp, em thấu hiểu được nỗi vất vả của cô. Cô giáo khiến em rất khâm phục.

Suốt những năm tháng học dưới mái trường Tiểu học Phan Bội Châu, cô giáo chủ nhiệm cũng là mẹ khiến em có cảm giác rất khác so với các bạn. Điều này cũng đồng nghĩa với việc em chịu áp lực nhiều hơn. Cô là người nghiêm khắc. Đặc biệt, cô rất không hài lòng khi em và các bạn không tập trung học tập trong giờ học. Vì vậy, em gần như luôn giữ tinh thần tập trung cao độ trong mỗi giờ học. Hồi đó, có lúc em đã sợ hãi cái nhìn nghiêm nghị của cô, nhưng cho tới khi lớn, em hiểu được rằng quan niệm “yêu cho roi cho vọt” mà cô vẫn tin theo. Cũng chính nhờ đó, trong mọi việc em đều rất nghiêm túc, chơi sẽ chơi hết mình và học tập làm việc sẽ cố gắng cao độ.

>> Xem thêm:  Cảm nghĩ về người thân

Trong trường, cô giáo “Mẹ” là người được tôn trọng, yêu mến bởi cô là một giáo viên giỏi. Nhiều năm liền cô được công nhận là giáo viên dạy giỏi của tỉnh và có lần còn vinh dự được đi thi giáo viên dạy giỏi thành phố. Em tự hào về cô giáo lắm!

Có một kỉ niệm sâu sắc nhất mà em còn nhớ mãi không quên. Đó là một lần cô giáo ốm, phải nghỉ dạy vài ngày. Em phải tự đến trường một mình. Những lúc ấy, em nhớ quá những giây phút ngồi sau xe cô giáo đưa đi học.

Đến trường, ai cũng hỏi han em về tình trạng của cô giáo. Các bạn trong lớp cũng vậy. Mọi người đã lo lắng rất nhiều. Em nhận ra tình cảm mà mọi người dành cho cô nhiều quá. Kết thúc buổi học cuối tuần khá sớm vì thiếu giáo viên chủ nhiệm cho sinh hoạt lớp, vậy nên cả lớp tan đầu tiên trong trường. Các bạn cán bộ lớp quyết định tổ chức cho cả lớp cùng em về nhà thăm cô giáo. Thế là cả lớp nhất trí, kéo nhau cả lũ về nhà em. Thấy cả lớp đến thăm hỏi, cô giáo “mẹ” cảm động lắm, đôi mắt long lanh trực trào nước mắt. Lúc ấy, em càng yêu quý và kính trọng cô giáo hơn.

Cảm ơn mẹ đã trở thành cô giáo chủ nhiệm của em. Cảm ơn mẹ đã hi sinh cho em nhiều đến vậy. Em sẽ luôn ghi nhớ những lời cô dạy và tình thương của cô trao cho em. Em sẽ phấn đấu học tập tốt hơn nữa để không phụ công cô.

>> Xem thêm:  Vì sao nói tục ngữ là “túi khôn” của nhân dân

Hoài Lê

Bài viết liên quan