Kể về người hàng xóm mà em yêu mến


Đề bài: Kể về người hàng xóm mà em yêu mến.

Bài làm

Lên lớp 6, gia đình em chuyển nhà ra thị trấn. Em phải làm quen với một môi trường sống mới và những người hàng xóm mới. Trong đó có ông Tú – một người hàng xóm đặc biệt.

Từ khi phải chia tay với ngôi nhà cũ dưới quê, em đã buồn rất nhiều. Em không được ở gần bền ông bà nội, ông bà ngoại nữa. Những người bạn chơi với em từ thuở “chăn trâu” đến khi cắp sách đến trường em cũng phải tạm chia tay. Các anh chị lớn, các cô các bác hàng xóm nay em cũng phải nói lời tạm biệt. Em biết rằng bản thân cần mau chóng hòa nhập với không gian sống mới.

Khi gia đình em về ngôi nhà mới ở thị trấn, mọi thứ với em hoàn toàn xa lạ. Những ngôi nhà nhiều tầng, cao hơn và đẹp hơn. Đường lớn trải nhựa với không gian xe cộ đi lại lườm lượp. Ngày nào cũng có đủ các loại phương tiện xe khách, xe bus, taxi, xe tải… đi qua cửa nhà em. Sự đông đúc và ồn ào khiến em khó thích nghi ngay với môi trường mới. Chưa kể, mọi người với em quá xa lạ. Ai cùng nhìn em và gia đình em bằng ánh mắt tò mò. Em cảm thấy như lạc vào một thế giới kì lạ và khó chịu. Thế nhưng chính ông Tú đã giúp em hòa nhập được với cuộc sống nơi này.

>> Xem thêm:  Tả cây phượng nơi sân trường (hay trước sân đình, trên đường làng)

Ông Tú từng là một chiến sĩ cách mạng thời chống Pháp. Hiện nay, ông Tú sống một mình và tham gia hoạt động tổ chức văn hóa – văn nghệ của khu phố. Ông Tú người gầy, nhỏ, đặc biệt là có cái trán hói bóng nhẫy. Ông Tú là người yêu đời và hoạt bát.

ke ve nguoi hang xom ma em yeu men - Kể về người hàng xóm mà em yêu mến

Kể về người hàng xóm mà em yêu mến  

Lần đầu tiên em gặp ông Tú cũng chính là ngày đầu gia đình em về nhà mới. Nhà ông Tú sát vách nhà em. Có lẽ để gia đình em khỏi bỡ ngỡ, ông Tú đã sang nhà và chào hỏi gia đình em trước. Ông Tú nhìn em với ánh mắt vui vẻ và nụ cười tinh anh, nói:

  • Ông tên là Tú, cứ gọi ông là ông Tú. Còn cháu tên là gì nhỉ, ông gọi cháu là gì đây?

Cách làm quen của ông Tú khiến em bật cười:

  • Cháu tên Hoa, ông gọi cháu là Hoa ạ?

Ông Tú đưa đôi tay gân guốc, nhăn nheo ra trước mặt em:

  • Nào ông cháu ta bắt tay cái nào?

Em đưa bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy tay ông, đôi bàn tay ấm áp chẳng khác nào tay ông nội, ông ngoại của em.

Ông Tú đề nghị mời em sang nhà ông chơi để ba mẹ em có thời gian sắp xếp đồ đạc.

Theo chân ông Tú, em được chứng kiến một căn nhà khá khang trang, rất sạch sẽ và ngăn nắp. Em nhìn một lượt khắp nhà và dừng mắt tại cây ghi-ta treo trên tường. Đây là lần đầu tiên em thấy đàn ghi-ta ngoài đời thực. Nó to và bóng hơn nhiều so với trong suy nghĩ của em. Ông Tú bước đến lấy cây ghi-ta xuống và bắt đầu từ từ chạm vào dây đàn kêu “tinh…tinh”. Em thích quá, em muốn nghe quá. Ông Tú hiểu ý ngay liền bảo em ngồi xuống ghế và bắt đầu đánh bản đàn. Tiếng đàn vang xa, déo dắt khi thưa khi dặt khiến em ấn tượng vô cùng. Đó là kỉ niệm sâu sắc nhất mà em đã có cùng vị hàng xóm đặc biệt này.

>> Xem thêm:  Văn tự sự Cây bằng lăng

Em mau chóng thấy yêu quý nơi ở mới này và những con người mới quanh đây. Trong nề nếp sống hàng ngày, ông Tú cũng như nhiều người dân khác đều rất vui vẻ và thân thiện. Ông Tú thường xuyên cho em quà bánh và coi em như con cháu của mình. Lúc nào rảnh, em lại sang nhà ông Tú và nhờ ông dạy cách chơi ghi-ta. Sự yêu đời của một con người đã đến tuổi xế bóng khiến em thật cảm phục và kính mến. Ngoài ra, ông Tú cũng là một người rất tốt bụng. Ông thường xuyên giúp đỡ mọi người và luôn biết cách mang tiếng cười đến cho người khác. Em học được rất nhiều thứ từ ông Tú. Em rất vui vì dường như em có thêm một người ông mới.

Không chỉ riêng em mà nhiều người dân sống quanh đây đều rất yêu quý ông Tú. Ông Tú vừa là người hàng xóm vừa là người ông, người thầy và người bạn tốt của em.

Hoài Lê

Bài viết liên quan