MS185 – Bàn luận về câu nói: Tôi khóc những chân trời không có người bay. Lại khóc những người bay không có chân trời


Đề bài. Hãy bàn luận về câu nói: "Tôi khóc những chân trời không có người bay. lại khóc những người bay không có chân trời".

Bài làm

Cuộc sống ngày càng vận động và phát triển theo chiều hướng mới. Để tồn tại và có một cuộc sống bền vững thì mỗi người chúng ta cần có những phương hướng sống nhất định, một lí tưởng để thực hiện trong cuộc đời. Vương Dương Minh đã từng nói: "Người không có chí hướng như ngựa không cương, như thuyền không lái, trôi dạt lông bông không ra thế nào cả''. Cuộc đời sẽ ra sao nếu mỗi người chỉ sống với những mục đích không rõ ràng và không có đích đến. Những câu hỏi băn khoăn trăn trở ấy đã gọi thành tên trong những câu thơ của nhà thơ Trần Dềm. ''Tôi khóc những chân trời không có người bay. Lại khóc những người bay không có chân trời".

''Chân trời là gì" mỗi lần ta nhìn lên bầu trời, vào những buổi bình minh ta hướng mắt ra xa thấy chân trời đó là nơi thật xa vời mà ts không thể biết nó nằm cụ thể là đâu. Đặt vào hành trình của mỗi người, chân trời cũng chính là lí tưởng, mục đích, đích đến của chúng ta. Đó chính là cái đích của cuộc sống mà mỗi con người khát khao đạt được. Vậy ''Tôi khóc những chân trời không có người bay là gì? Cuộc sống luôn có những đích đến, những chân lí, nhưng thành tựu vô cùng kì diệu đang chờ con người khám phá và nhận vào bản thân. Khi ấy chúng ta phải dám bay lên cùng hoài bão, niềm tin tới con đường thành công. ''Lại khóc những người bay không có chân trời" đó là những người sống ảo tưởng mờ nhạt, không có hướng đến đích đến rõ ràng. Thành công đó là thành quả rực rỡ của một cuộc sống có lí tưởng. Qua đó, ta thấy câu thơ mang một ý nghĩa rõ ràng: sống trên đời, con người không chỉ biết mình việc ước mơ mà còn có một ước mơ cụ thể, thiết thực. Và từ đó cần đặt cho mình mục tiêu, một đích đến cuối cùng cho bản thân.

toi khoc vi chan troi khong co nguoi bay - MS185 - Bàn luận về câu nói: Tôi khóc những chân trời không có người bay. Lại khóc những người bay không có chân trời

Tôi còn nhớ câu nói của đại văn hào Nga Lev Tolstoi: "Lí tưởng là ngọn đèn chỉ đường. Không có lí tưởng thì không có phương hướng kiên định, mà không có phương hướng kiên định thì không có cuộc sống''. Lí tưởng là rất quân trọng với chúng ta. Vì sống mà không có lí tưởng thì ta như bị lạc vào chốn rừng âm u tối tăm, cứ mò mẫm tìm đường mà không có lối ra, tức là không phương hướng kiên định, đích đến cuối cùng ta rất khó xác định những việc nên làm, còn nếu xác định được thì không có quyết tâm để thực hiện. Chúng ta cảm thấy bơ vơ lạc lõng trước cuộc đời. Đứng giữa muôn vàn hỗn độn cuộc đời ta sẻ không hề tìm thấy cột neo vững chắc để bám vào và tìm cho mình một bến đỗ an toàn. Mục đích sẽ mở ra phương hướng dẫn dắt mọi hành động của con người. Có mục đích con người mới có động lực thúc đẩy trong công việc, có niềm vui và niềm tin vào việc mình làm. Ngược lại nếu sống không có mục đích sẽ cảm thấy vô dụng vô nghĩa với tất cả. Như trong học tập, nếu không chắc chắn mục tiêu học để làm gì thì gặp nhiều khó khăn, dễ buông xuôi và không có sự phấn đấu. Bên cạnh đó, khản năng thực hiện sai hướng hay khó khăn hơn khi không xác định được đích đến cho mình là rất lớn.

>> Xem thêm:  MS213 - Nghị luận xã hội về đời người

Có khi nào bạn ước mơ một điều gì đó hay không, chắc là có. Bản thân tôi cũng vậy, ước được là cô gái xinh đẹp, dễ thương lúc còn nhỏ, ước được học giỏi, ước à một cô công an gan dạ. Bất cứ ai mà không ước mơ, ước rất nhiều, ước không có gì là xấu vì có ước mơ người ta mới có lí tưởng để sống. Chính những ước mơ, khát vọng ấy là tạo động lực giúp con người, chúng ta sống tích cực hơn để đạt được những ước mơ khát vọng ấy. Nhưng nếu chỉ biết ước mơ thôi thì vẫn chưa đủ mà còn phải đốt cháy nó để biến ước mơ thành hiện thực. Ước làm một nữ chiến sĩ công an mà không chịu học thì làm sao có thể với tới. Nếu bạn ước quá nhiều sẽ làm cho bản thân không biết là mình nên làm gì, nghĩa là không chọn cho mình một con đường cụ thể. Vậy làm sao ta có thể vươn tới những "chân trời'' xa xôi ấy.

Trong cuộc sống hiện đại, ngoài những con người luôn đặt ra hướng đến cho bản thân thì vẫn có một số trông chờ, ỉ lại. Bay lên không phải do đôi cánh của mình mà là đôi cánh do người khác tạo. Đó là sự ảo danh mà tôi gọi là sự bất công vì một số không chịu học tập, nỗ lực vẫn có thể vào an ninh không đúng với năng lực bản thân do quen biết hay trợ giúp ma lực đồng tiền. Bạn muốn có đích đến cuối cùng, vươn xa tới mọi chân trời không có nghĩa là bất chấp mọi thủ đoạn, mọi hành vi để đạt được. Trên hành trình bay ấy, ta đâu có thể thủ tiêu để một mình bay và tỏa sáng.

>> Xem thêm:  Văn nghị luận: Quan niệm của em về lối sống giản dị của một con người

Nói về thời xưa, tôi muốn đối sánh với hôm nay thời thế đã khác và tất nhiên quan niệm sẽ thay đổi, chung ta đang sống trong thời đại mở cửa với những công nghệ tiên tiến du nhập từ Âu, Mĩ vào Việt Nam. Trong lúc tiến trình hừng hực khí thế ấy chúng ta lại càng phải tỉnh táo để nỗ lực hết mình. Ta nên biết sống đẹp, sống có ý nghĩa, sống để làm gì để chọn cho mình lối sống phù hợp, tạo dựng vị thế cho bản thân. ''Hãy sống trong bản hòa ca xưa và nay'' chúng ta bay lên, tìm cho mình đích đến nhưng đừng quên rằng mình còn góp chung vào sự nghiệp của cả đất nước. Đừng có những ý tưởng ích kỉ, chỉ biết lợi ích cho bản thân. Cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ nhưng quan trọng là ta tự tìm ra một hướng đi cho riêng mình. Xã hội đi lên cuộc sống sẽ hiện đại hơn sẽ nảy sinh những lối sống hưởng thụ dận tới nhựng tệ nạn rất nguy hiểm. Một số bạn trẻ hiện nay đừng nghĩ rằng bay lên là bay cùng sự thăng hoa thịnh vượng của nhân loại, chỉ chạy theo lối sống cao sang là ''mốt'' là ''độc'' mới đúng. Đó là bỏ học đi chơi, giao du với những thành phần bất hảo để bị rủ rê, sa ngã vào con đường cờ bạc, rượu chè, hút chích,… và khi đứng trước ngã rẽ cuộc đời họ sẽ chắc chắn đi vào con đường mê muội, đen tối, không có tương lai.

>> Xem thêm:  Chứng minh câu tục ngữ Lời nói gói vàng

Chính vì lí do trên ta đã nhìn nhận cho bản thân một mục đích sống rõ ràng đó là sống có mục đích, sống có lí tưởng ước mơ cuối cùng. Chúng ta đừng quá tham lam, biết dừng chân đúng chỗ để tìm ra chân trời thực sự cho bản thân. Thanh niên ngày nay cần phải sống hết mình đó là phải sống có ích cho gia đình và xã hội. Thanh niên có quyền mưu cầu lợi ích vật chất và tinh thần cho mình, thanh niên cần khẳng định mình không nên qua rụt rè khi bày tỏ chính kiến, suy nghĩ của bản thân. Nhờ đó bản lĩnh sống của thanh niên phô bày trong cuộc cạnh tranh đầy khốc liệt của toàn nhân loại, để đưa bay cao, bay xa hơn. Nhưng ta cần bài trừ, lên án những con người quá yếu đuối và hèn nhát với bản thân, quá ích kỉ khi không cho mình một ước mơ, từ đó ảo tưởng, sống chậm tiến để bị bỏ rơi, bị động trong thời cuộc và những bước ngoặt cuộc đời, không đưa ra cho mình câu trả lời quyết đoán.

Ở lứa tuổi học sinh chúng ta, sắp tạm biết phấn trắng, bảng đen, phượng hồng để bước vào hành trình mới. Phải sống đã đầy, sống hết mình, sống tỏa sáng, quyết đoán, mạnh mẽ. Có như vậy mới năng cao tầm nhìn, mang sức mạnh, sức sống dâng trào đề cống hiến cho đời.

Trên nền trời cao xa kia, tôi thấy những vì sao lấp lánh mang tên Ê- đi- xơn, Lincon, Lê-nin, Đặng Lê, Nguyên Vũ,… họ đã thắp sáng, tôn cao bản thân tới một đỉnh cao mới. Biết đâu ngày mai sẽ là tên tôi và bạn trên ngôi vị ấy nên hôm nay, chúng ta hãy cố bay.

Lê Thị Thủy

Lớp 12B6 – Trường THPT Tĩnh Gia 2, Thanh Hóa

Bài viết liên quan