Nhập vai Tấm kể lại câu chuyện Tấm Cám
Đề bài: Nhập vai Tấm kể lại câu chuyện Tấm Cám
Bài làm
Sau bao nhiêu biến cố, cuối cùng ta cũng đã được trở về bình yên bên nhà vua. Có điều ta không còn là cô Tấm yếu đuối như ngày nào để mẹ con Cám hãm hại nữa. Ta đã rõ những việc họ làm trong suốt thời gian qua. Nhưng dù sao dì cũng là người đã cưu mang ta trong những tháng ngày không còn cha bên cạnh. Ta chết đi sống lại nhiều lần, nay được bình yên rồi, ai cũng bảo mẹ con họ đáng tội chết, nhưng thôi ta sẽ cho họ một cơ hội cuối cùng để làm lại từ đầu.
Ta và Cám vốn dĩ là chị em cùng cha khác mẹ. Mẹ ta mất sớm, cha lấy dì nhưng không lâu sau cha cũng mất. Ta ở với dì và em Cám. Cảnh sống mẹ ghẻ con chồng khó tránh khỏi những lúc xô xát. Hơn nữa dì lại là người có tiếng ác độc, ích kỷ và tham lam. Nhưng ta biết đi đâu về đâu khi chỉ có một thân một mình yếu đuối? Cuộc đời cơ cực và tuổi thơ nghiệt ngã cứ thế trôi đi trong căn nhà nhỏ với người dì độc ác và cô em chanh chua, đanh đá.
Ta đâu ngại ngùng thức khuya dậy sớm, quét dọn, cơm nước, giặt giũ, chăn bò chăn lợn… nhưng những gì ta nhận được vẫn chỉ là sự khinh ghét của hai mẹ con Cám. Một lần dì đưa ra cuộc thi bắt cá. Ai bắt được đầy giỏ trước sẽ được thưởng một chiếc yếm đỏ. Nhìn thích lắm. Ta đã lặn lội bắt nhanh cho được nhiều, nhưng không ngờ lại bị Cám lừa lấy đem về giành giải. Trong lúc buồn rầu và tủi thân, ta chỉ biết gục đầu xuống khóc. Đúng lúc đó, một ông cụ râu tóc bạc phơ với khuôn mặt hiền từ hiện lên giúp đỡ ta. Ông chính là ông Bụt mà ta vẫn thầm cầu nguyện trong mỗi đêm. Đúng như lời ông, trong giỏ còn một con cá Bống nho nhỏ. Ta đem về thả xuống giếng nuôi và hằng ngày cho ăn đúng như lời Bụt dặn. Nhưng rồi một hôm, khi đi chăn bò về, ta mang cơm ra cho Bống như thường lệ, chẳng thấy Bống đâu, ta giật mình khi thấy một cục máu nổi lên. Hóa ra mẹ con Cám đã lừa ta để ở nhà làm giết thịt Bống ăn. Họ thật nhẫn tâm, một con bống nhỏ bé cũng không tha. Mất Bống, ta hụt hẫng vô cùng, Bụt lại hiện lên bảo ta đem tìm xương Bống bỏ vào bốn chiếc lọ chôn xuống bốn chân giường. Dù không hiểu ý Người, nhưng ta cũng ngoan ngoãn làm theo.
Một ngày nọ, Vua mở hội kén vợ. Tất nhiên ta cũng muốn đi. Dù sao đi nữa, ta cũng đủ điều kiện dự tuyển mà, cứ miễn là con gái chưa chồng. Nhưng mẹ con Cám đã lấy hết quần áo đẹp, lại còn bắt ta phải nhặt hết một đống thóc và lúa lẫn lộn nhau. Làm vậy khác nào là không cho ta đi dự hội nữa. May mắn, Bụt lại hiện lên sai đàn chim sẻ đến giúp đỡ. Chỉ trong nháy mắt chúng đã hoàn thành công việc mà dì giao. Gạo và thóc được nhặt riêng rẽ nhau thành hai đống. Xong xuôi, ta tìm quần áo mãi mà chẳng còn cái nào lành lặn nói chi đến việc mặc đẹp. Bụt lại hiện lại bảo ta hãy đào bốn cái lọ xương Bống đã chôn ở bốn chân giường lên. Chao ôi, toàn quần áo đẹp lộng lẫy. Đôi hài thật xinh xắn. Lại thêm chú ngựa và chiếc kiệu quyền quý nữa. Chẳng khác nào đồ dành cho nàng công chúa. Thật kỳ diệu. Sửa soạn xong, ta bước lên kiệu đi dự hội. Hẳn là đêm nay sẽ đông vui lắm. Ta sung sướng và hớn hở. Nhưng ngựa đi nhanh quá, đến chỗ lội, ta vô tình làm rơi mất một chiếc giày và không kịp nhặt. Tới hội, ta đành lấy khăn gói chiếc giày còn lại rồi chen vào biển người. Không khí lễ hội thật náo nhiệt. Ai nấy đều ăn mặc rất đẹp đẽ, xinh xắn.
Đang mải mê ngắm nghía khung cảnh tráng lệ, đột nhiên, vua ra lệnh cho mọi người tập trung thử một chiếc giày mà người vừa nhặt được ở chỗ lội. Ai đi vừa sẽ được làm vợ vua. Mọi người đều thi nhau thử. Mẹ con Cám cũng thử vì biết đâu đi vừa sẽ được làm Hoàng Hậu. Nhưng không ai đi vừa. Đến lượt ta, tất nhiên chiếc giày vừa vặn, ta rút ra một chiếc còn lại. Lập tức ta được vua rước vào cung trước con mắt ngạc nhiên và hằn học của mẹ con Cám.
Cuộc sống trong cung dù vui sướng, đầy đủ, người hầu kẻ hạ chẳng thiếu thốn thứ gì nhưng ngày giỗ cha làm sao ta quên được. Nhưng không ngờ mẹ con Cám lại nhân dịp này để hãm hại ta. Ta vừa trèo lên cây cau hái cau xuống thắp hương cho cha thì mẹ con họ ở dưới chặt cây khiến ta ngã xuống ao mà chết. Mục đích để Cám vào cung làm vợ vua thay ta. Nhưng họ không ngờ Bụt đã cho ta biến thành chim vàng anh để ngày ngày được ở bên cạnh vua. Dù không nhận ra ta nhưng có tiếng chim hót líu lo, vua cũng bớt buồn và ngày ngày quấn quýt bên ta. Một ngày đẹp trời, nhà vua ân cần nói: Vàng ảnh vàng anh có phải vợ anh chui vào tay áo. Tất nhiên, ta chui vào tay áo người. Thấy vậy, cám tức giận lắm. Nó chạy về mách mẹ tìm cách giết ta. Lần này, Bụt cho ta biến thành hai cây xoan đào. Đúng lúc vua đi qua, những cành xoan rủ xuống khiến nhà vua thích thú. Ngày ngày người mắc võng ra đây nghỉ ngơi. Cám sinh nghi, lại đem chặt cây lấy gỗ làm thành khung cửi. Nhưng nó đâu biết rằng ta vẫn tồn tại. Nó sợ hãi khi nghe tiếng khung cửi kẽo kẹt: Cót ca cót két, lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt ra. Cám bị một phen hoảng hồn, bèn chạy về mách mẹ. Mẹ nó bảo đốt quách khung cửi rồi đi đổ tro thật xa để được yên tâm.
Nhưng ta đâu dễ chết như vậy. Bụt lại cho ta biến thành cây thị. Chỉ một quả thị duy nhất thôi, làm thơm cả cây. Có bà cụ đi qua thấy thị thơm quá bèn giơ bị ra và lẩm bẩm: Thị ơi thị, rụng vào bị bà, bà đem bà ngửi, chứ bà không ăn. Thấy bà lão cũng hiền lành, lại ở một mình buồn tủi, ta bằng lòng về ở với bà. Nhưng bà không biết ngày ngày ta vẫn chui ra từ vỏ thị nấu nướng, quét dọn cho bà. Một ngày kia, ta bị bà phát hiện, bà vội xé vụn vỏ thị để ta không chui vào đó được nữa. Từ ấy, hai bà cháu sống với nhau đầm ấm, vui vẻ như hai mẹ con ruột thịt.
Một ngày đẹp trời, nhà vua đi ngang qua ghé vào chơi. Ta nhận ra Người nhưng làm sao có thể chạy đến bên người và nói rằng ta là Tấm. Lỡ vua không tin ta sẽ bị xử phạt chém đầu. Ta nghĩ một lát rồi ngồi têm trầu cho vua. Thật may, vua nhận ra cánh trầu mà chỉ có mình ta mới có cách têm như vậy. Hai vợ chồng nhận ra nhau, đoàn tụ sum vầy hạnh phúc.
Trở về cung, mẹ con Cám càng sợ hãi hơn khi giờ đây ta đã trở về là cô Tấm bằng xương bằng thịt. Biết không thể thoát khỏi tội chết, họ run rẩy không dám hé răng nửa lời. Nhà vua nói giao toàn quyền quyết định cho ta. Nghĩ cho cùng, dù hai mẹ con họ có tội lớn, đã hãm hại ta hết lần này đến lần khác nhưng dù sao đi nữa dì cũng là người đã cho ta ở cùng trong một căn nhà cho tới khi ta lớn và gặp được vua. Chính những đau khổ mà ta phải trải qua trong quá khứ đã cho ta có được một tương lai hạnh phúc như ngày hôm nay. Vì vậy, ta quyết định tha chết cho họ nhưng đuổi về quê sống làm dân thường.
Từ đó, hai mẹ con Cám không dám làm điều ác nữa, sống hòa thuận và chịu khó làm ăn. Còn ta và vua sống cũng rất hạnh phúc, đất nước thái hòa, muôn dân bình an.