[Văn mẫu học trò] Phân tích tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam


[Văn mẫu học trò] Phân tích tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam

Dàn ý chi tiết

1. Mở bài

Giới thiệu tác giả tác phẩm

2. Thân bài

 Phố huyện lúc chiều tàn

1.1. Cảnh chiều tàn

Mở đầu thiên truyện là câu văn êm dịu với những âm thanh, hình ảnh báo hiệu một ngày tàn; không gian chiều tà là không gian quen thuộc trong thơ ca (ca dao, Qua Đèo Ngang, Truyện Kiều, Chiều tối) ® gợi buồn.

– Bức tranh phố huyện được ngòi bút Thạch Lam phác lại với đủ âm thanh, ánh sáng, thiên nhiên và sự sống con người.

* Âm thanh

– Tiếng trống thu không: âm thanh quen thuộc trong thơ ca (Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn – Hồ Xuân Hương) báo hiệu trời sắp tối, gợi buồn. Từng tiếng một vang ra để gọi buổi chiều® thưa thớt, chậm rãi, buồn bã.

– Tiếng ếch nhái: văng vẳng kêu ran ngoài đồng ruộng => âm thanh có vẻ rộn ràng, náo động nhưng lại từ xa vọng lại, gợi sự heo hút, vắng lặng. (Thơ Tú Xương: Vẳng nghe tiếng ếch… gọi đò).

+ Tiếng muỗi: vo ve => âm thanh gần, gợi sự u tịch, phải tĩnh mịch lắm mới nghe được.

+ Tiếng chõng: cót két=> gợi sự tàn tạ.

=> Nghệ thuật lấy động tả tĩnh; bức tranh có âm thanh nhưng không âm thanh nào sôi nhấn vào sự vắng lặng, buồn bã.

* Ánh sáng

– Bầu trời (phía tây):so sánh đỏ rực như lửa cháy => ráng chiều, khối sáng này chỉ bừng lên phút chốc rồi sẽ tắt lụi nhanh chóng. Đây là thứ ánh sáng dọn đường cho bóng tối.

– Mây:so sánh ánh hồng như những hòn than sắp tàn => cụ thể hoá sự lụi tàn nhanh chóng của ráng chiều.

=> Từ đỏ rực đến ánh hồng, từ lửa cháy đến những hòn than sắp tàn sự thuyên chuyển sắc độ của ánh sáng chỉ diễn ra nhanh chóng trong khoảnh khắc.

– Dãy tre làng đen lại=> so với sắc độ bên trên, màu sắc hoàn toàn thay đổi.

– Đèn: đèn treo trong nhà bác phở Mĩ, đèn hoa kì nhà ông Cửu, đèn dây trong hiệu khách.

=> Nhiều đèn nhưng không cái nào toả ánh sáng thực rạng rỡ mà chỉ leo lét, sáng xanh => thứ ánh sáng yếu ớt của cuộc sống mòn mỏi, nghèo khó.

=> Bút pháp tương phản, lấy sáng tả tối; nhiều nguồn sáng được thắp lên nhưng không vì thế mà phố huyện hiện lên lung linh, rực rỡ. Những nguồn sáng đó báo hiệu một không gian sống tối tăm, mờ mịt đang đến gần.

* Cảnh chợ tàn

– Thời điểm: Miêu tả chợ huyện nhưng tác giả không chọn thời điểm chợ đông mà lại chọn thời điểm chợ tàn. Bởi thế nên chợ họp ở vị trí trung tâm của huyện, họp giữa phố nhưng lại gây ấn tượng về sự nghèo nàn, tiêu điều, xơ xác. Chợ tàn nên chỉ còn lại rác rưởi. Và chợ nghèo nên rác rưởi chỉ toàn là vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn, lá mía, những thứ bỏ lại của vài ba món quà quê rẻ tiền. Ấy vậy mà giữa đám rác rưởi bỏ lại đó, đám trẻ con nhà nghèo vẫn có thể lượm lặt các thanh nứa, thanh tre mà những người bán hàng bỏ lại để mang về. Chợ huyện mà rõ như chợ quê.

+ Cảnh chợ nghèo không chỉ được khắc họa bằng hình ảnh mà còn bằng mùi vị. Trong cảm nhận của Liên, một cô bé nhạy cảm, phiên chợ tàn còn để lại một mùi âm ẩm lẫn vớimùi cát bụi quen thuộc. Cái mùi âm ẩm ấy là một thứ mùi rất riêng, rất đặc trưng, gợi cái tù đọng, ẩm thấp, tăm tối của không gian phố huyện.

ÞĐoạn văn miêu tả cảnh phố huyện lúc chiều tà được viết bằng giọng văn nhẹ nhàng, chậm rãi, đậm chất thơ (Chiều, chiều rồi.… đưa vào). Những câu văn giàu hình ảnh, nhạc điệu, uyển chuyển, tinh tế => không những giúp người đọc hình dung được cảnh vật mà còn khơi gợi xúc cảm đối với cảnh vật. Đó là một phố huyện nghèo và buồn tẻ.

1.2. Tâm trạng của Liên

Cái buồn của buổi chiều quê thấm thía vào tâm hồn ngây thơ của Liên, chị thấy lòng buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn. Nỗi buồn trong lòng Liên là nỗi buồn mơ hồ của tuổi mới lớn, của một tâm hồn quá đỗi nhạy cảm khi bắt gặp ngoại cảnh buồn.

– Liên có những cảm nhận tinh tế: Một mùi âm ẩm bốc lên, hơi nóng của ban ngày lẫn với mùi cát bụi quen thuộc quá, khiến chị em Liên tưởng là mùi riêng của đất, của quê hương này. Chi tiết không chỉ tiếp tục cho thấy tâm hồn nhạy cảm của cô bé mà còn thể hiện rất rõ sự gắn bó, thân thuộc, thấm thía của Liên trước nỗi nghèo khó của quê hương mình.

– Trông thấy mấy đứa trẻ nhặt nhạnh những thứ bỏ đi ngoài chợ, Liên động lòng thương nhưng chính chị cũng không có tiền để mà cho chúng. Chi tiết thể hiện sự thấu hiểu, đồng cảm và tấm lòng đôn hậu của cô bé nghèo với những người xung quanh.

=> Trước giờ khắc của ngày tàn, nhân vật Liên xuất hiện với những nét tâm trạng hết sức nhẹ nhàng, tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, trong sáng, thánh thiện.

Phố huyện lúc đêm khuya

*Khung cảnh thiên nhiên và con người:ngập chìm trong đêm tối mênh mông. Đường phố và các ngõ con chứa đầy bóng tối (ánh sáng chỉ hé ở khe cửa, quầng sáng quanh ngọn đèn chị Tí; chấm lửa nhỏ ở bếp lửa bác phở Siêu, từng hột sáng lọt qua phên nứa).

>> Xem thêm:  Phân tích bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu

* Nhịp sống của những người dân:

– Mẹ con chị Tí:

+ Ban ngày mò cua, bắt tép, tối đến dọn hàng chè tươi.

+ Dọn hàng khá sớm – từ lúc trời nhá nhem tối để chờ mấy người khách quen (toàn là những người lao động nghèo, ít tiền: phu gạo, phu xe, mấy chú lính lệ, người nhà thầy thừa đi gọi chân tổ tôm).

+ Chả kiếm được bao nhiêu, nhưng chiều nào chị cũng dọn hàng=> chăm chỉ, cần mẫn góp nhặt vì cuộc sống của mẹ con chị còn khốn khó.

+ Hình ảnh ngọn đèn chị Tí:

  • Khi trời tối hẳn, cả phố huyện dường như chỉ thu vào ngọn đèn chị Tí. Ngoài ngọn đèn này ra, “thứ bóng tối nhẫn nại uất ức đời thôn quê” (Thế Lữ) làm chủ tất cả.
  • Nhà văn nhắc đi nhắc lại chi tiết ngọn đèn chị Tí tới bảy lần (ngọn đèn hoa kì, quầng sáng thân mật, ngọn đèn lay động, ngọn đèn con, tất cả phố xá trong huyện bây giờ đều thu nhỏ lại nơi hàng nước của chị Tí, cái vầng sáng ngọn đèn của chị Tí, chiếc đèn con (…) chỉ chiếu sáng một vùng đất nhỏ) => thứ ánh sáng lay lắt, leo lét ám ảnh.
  • Kết thúc truyện, hình ảnh gây ấn tượng, day dứt cuối cùng, đi vào giấc ngủ của Liên cũng vẫn là chiếc đèn con của chị Tí chỉ chiếu sáng một vùng đất nhỏ.

=> Biểu trưng cho những kiếp người nghèo khổ, lam lũ, sống vật vờ, leo lét trong màn đêm của xã hội thực dân nửa phong kiến.

– Bà cụ Thi: một người hơi điên nhưng hiền lành. Hình ảnh bà cụ đi lần vào bóng tối, tiếng cười khanh khách nhỏ dần về phía làng gợi đến kiếp người tàn tạ, khốn khổ.

– Bác phở Siêu: Âm thanh tiếng đòn gánh kĩu kịt cho thấy sự bươn chải vất vả, nặng nhọc.

– Vợ chồng bác xẩm:

+ Góp chuyện bằng tiếng đàn bầu bật trong đêm => âm thanh não nề, gợi sự thương cảm.

+ Hình ảnh thằng con bò ra đất, ngoài manh chiếu, nghịch nhặt những rác bẩn vùi trong cát bên đường=> khắc hoạ sự bần cùng, đói rách đáng thương. Dường như manh chiếu là giới hạn nhỏ hẹp, mong manh duy nhất giữ họ lại với cuộc đời.

– Chị em Liên:So với mẹ con chị Tí, vợ chồng bác xẩm, có lẽ gia đình Liên và An có phần khấm khá hơn. Hai chị em được mẹ giao cho “quản lí” một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Nhưng công việc buôn bán cũng không mấy phát đạt nếu không muốn nói là trì trệ.

Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hằng ngày của họ.

Mỗi người một cảnh nhưng họ đều chung sự buồn chán, mòn mỏi… Tất cả các nhân vật đều hiện ra trong cái nhìn xót thương của Thạch Lam (thể hiện qua lời văn và những chi tiết dường như rất khách quan).

* Tâm hồn Liên:

– Nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp ở Hà Nội => sự mâu thuẫn giữa khát vọng, ước mơ con trẻ với thực tế không được như ý muốn:

+ Còn ở tuổi ăn chơi (chi tiết An muốn nhập bọn với bọn trẻ tụ họp ở thềm hè) >< phải giúp mẹ trông hàng.

+ Quá khứ, được đi chơi Bờ Hồ, uống những cốc nước lạnh xanh đỏ >< hiện tại, món phở của bác Siêu cũng trở thành thứ quà xa xỉ.

+ Quá khứ, được sống giữa Hà Nội sáng rực, huyên náo >< hiện tại, phải về ở phố huyện nghèo, buồn, đêm tịch mịch, tối tăm. (Đêm tối đối với Liên quen lắm, chị không sợ nó nữa. Tối hết cả, con đường qua chợ về nhà, các ngõ vào làng lại càng sẫm đen hơn nữa.)

– Tâm hồn tinh tế, nhạy cảm, đôn hậu:

+ Chi tiết Liên lẳng lặng rót một cút rượu ti đầy cho cụ Thi điên => lòng thương cảm, đôn hậu.

+ Chi tiết hai chị em ngước mắt lên các vì sao để tìm sông Ngân Hà hay con vịt theo sau ông Thần Nông… => tâm hồn ngây thơ, đáng yêu, nhạy cảm với vẻ đẹp của thiên nhiên.

+ Ngày nào hai chị em cũng cố thức đợi bằng được chuyến tàu đêm đi qua => khát khao ánh sáng, khát khao sự mới lạ, sôi nổi khác với nhịp sống buồn tẻ ở phố huyện.

Cảnh đợi tàu

– An và Liên lại háo hức đợi tàu:

+ Không phải chờ tàu để bán hàng.

+ Mà vì với hai đứa trẻ, con tàu là một thế giới khác – Một thế giới khác hẳn, đối với Liên, khác hẳn cái vầng sáng ngọn đèn của chị Tí và ánh lửa của bác Siêu.

* Tâm trạng đợi tàu của hai chị em:

– Trước khi tàu đến:

+ Dù đã buồn ngủ ríu cả mắt, hai chị em vẫn gượng để thức khuya chút nữa.

+ An đã nằm xuống (…) mi mắt sắp sửa rơi xuống, vẫn không quên dặn chị nhớ đánh thức mình dậy khi tàu qua.

=> Đoàn tàu có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với đời sống tinh thần của hai chị em.

– Tàu đến:

+ Khi bác Siêu phát hiện đèn ghi đã ra, Liên cũng trông thấy ngọn lửa xanh biếc, sát mặt đất như ma trơi. cũng nghe thấy tiếng còi xe lửa kéo dài ra theo gió®nhận ra ánh sáng trước âm thanh ® niềm khát khao ánh sáng.

+ Sau đó, hai chị em nghe thấy tiếng dồn dập, tiếng xe rít mạnh vào ghi kèm theo một làn khói bừng sáng trắng lên đằng xa, tiếp đến tiếng hành khách ồn ào => những thanh âm náo nhiệt, ồn ào, làm náo động phố huyện tịch mịch, yên tĩnh.

>> Xem thêm:  Lê Quý Đôn cho rằng: "Thơ phát khởi từ trong lòng người ta", còn Ngô Thì Nhậm thì nhấn mạnh: "Hãy xúc động hồn thơ cho ngọn bút có thần". Từ những ý kiên trên, em hãy nêu lên vai trò quan trọng của tình cảm trong thơ

+ Tàu rầm rộ đi tới, hai chị em nhìnkhông rời các toa đèn sáng trưng, những toa hạng trên sang trọng lố nhố những người, đồng và kền lấp lánh => ánh sáng rực rỡ, lung linh, sáng chói, thỏa mãn khát vọng, mong đợi của hai chị em.

=> Ánh sáng và âm thanh đoàn tàu mang đến khác hẳn với ánh sáng và âm thanh nơi phố huyện.

– Tàu đi:

+ Hai chị em còn nhìn theo cái chấm nhỏ củachiếc đèn xanh treo trên toa sau cùng, xa xa mãi rồi khuất sau rặng tre => tiếc nuối thứ ánh sáng đoàn tàu mang đến.

+ Đoàn tàu vụt qua rất nhanh nhưng An đã kịp nhận ra tàu hôm nay không đông, Liên còn nhận thấy tàu hôm nay kém sáng hơn => quan sát đoàn tàu rất kĩ, nhạy cảm với những thay đổi – dù rất nhỏ của nó => đoàn tàu thực sự có ý nghĩa với cuộc sống mỗi ngày của hai chị em.

– Ý nghĩa hình tượng chuyến tàu đêm:

+ Là biểu tượng của một thế giới thật đáng sống với sự giàu sang và rực rỡ của ánh sáng. Nó đối lập với cuộc sống mòn mỏi, nghèo nàn, tối tăm và quẩn quanh của người dân phố huyện.

+ Thạch Lam còn muốn lay tỉnh những người đang sống quẩn quanh, lam lũ và hướng họ đến một tương lai tốt đẹp hơn => giá trị nhân bản đáng quí.

3. Kết bài

Tổng kết về nội dung và nghệ thuật

phan tich tac pham hai dua tre - [Văn mẫu học trò] Phân tích tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam

Phân tích tác phẩm Hai đứa trẻ

Bài văn tham khảo

Thạch Lam là cây bút chủ lực của Tự Lực văn đoàn, ông có một tâm hồn nhẹ nhàng tinh tế và những trang văn của ông đều thấm đẫm chất thơ, nhân vật chủ yếu của ông là những người đau khổ và bất hạnh trong xã hội mỗi trang văn ông viết đều phản ánh những khát vọng, khát khao của con người hướng tới cuộc sống tốt đẹp hơn. Là một nhà văn tài năng nhưng Thạch Lam luôn có ý thức mài giũa ngòi bút của mình, để những trang văn của ông đều trở thành những thành những trang đời xoa dịu tâm hồn của người đọc, hướng con người đến những điều tích cực lạc quan trong cuộc sống một trong những tác phẩm của ông khiến người đọc ấn tượng đó là tác phẩm: “Hai đứa trẻ” được in trong tập Nắng trong vườn xuất bản năm 1938, đây là một trong những tác phẩm xuất sắc của Thạch Lam đánh dấu bút lực và tài năng nghệ thuật của Thạch Lam khẳng định vị trí của ông trên văn đàn.

Mở đầu tác phẩm, tác giả miêu tả khung cảnh phố huyện nghèo với âm thanh tiếng trống thu không trên cái chòi của huyện nhỏ vang xa, từng tiếng một vang ra để gọi buổi chiều, khung cảnh đậm chất thơ, đầy trữ tình và lãng mạn nhưng ẩn đằng sau khung cảnh ấy là hình ảnh những con người nghèo khổ, vất vả đang ngày ngày mưu sinh trong cuộc sống, khung cảnh mở đầu tác phẩm khiến cho mỗi chúng ta liên tưởng đến những khung cảnh êm đềm, an bình trong những câu ca dao xưa. Bên cạnh khung cảnh đẹp như tranh vẽ ấy còn xuất hiện những âm thanh êm ả, đó là tiếng ếch nhái kêu ran ngoài bờ ruộng theo gió nhẹ đưa vào, âm thanh quen thuộc quá, đối với một phố huyện thì nhưng âm thanh ấy đưa con người vào thế giới khác thế giới của đồng quê êm ả thanh bình. Bên cạnh đó còn có tiếng muỗi kêu vo ve, tiếng chõng cót két. Một phố huyện nghèo nửa quê nửa tỉnh, bức tranh khung cảnh phố huyện đẹp mà buồn hé lộ cho người đọc về cuộc sống cơ cực của nhưng con người nơi đây. Khung cảnh hiện lên thật mờ ảo: Phương tây đỏ rực như lửa cháy và những dãy tre làng đen kịt cắt hình rõ rệt trên nền trời, phải có sự quan sát tinh tế, thì Thạch Lam mới có những dòng văn nhẹ nhàng làm say đắm lòng người đưa người đọc vào một thế giới khác, thế giới thanh bình, êm ả.  Khung cảnh mở ra cho chúng ta thấy đây là một phố huyện nghèo nàn xơ xác. Tác giả miêu tả khung cảnh chợ tàn: chợ đã tan tầm nhưng có mấy đứa trẻ con nhà nghèo nhặt nhạnh những thanh tre, thanh nứa vương vãi trên mặt đất, một số người đi chợ về còn đứng nán lại với nhau trao đổi những câu chuyện của đời mình: Miêu tả chợ huyện nhưng tác giả không chọn thời điểm chợ đông mà lại chọn thời điểm chợ tàn. Bởi thế nên chợ họp ở vị trí trung tâm của huyện, họp giữa phố nhưng lại gây ấn tượng về sự nghèo nàn, tiêu điều, xơ xác. Chợ tàn nên chỉ còn lại rác rưởi. Và chợ nghèo nên rác rưởi chỉ toàn là vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn, lá mía, những thứ bỏ lại của vài ba món quà quê rẻ tiền. Ấy vậy mà giữa đám rác rưởi bỏ lại đó, đám trẻ con nhà nghèo vẫn có thể lượm lặt các thanh nứa, thanh tre mà những người bán hàng bỏ lại để mang về. Chợ huyện mà rõ như chợ quê. Cảnh chợ nghèo không chỉ được khắc họa bằng hình ảnh mà còn bằng mùi vị. Trong cảm nhận của Liên, một cô bé nhạy cảm, phiên chợ tàn còn để lại một mùi âm ẩm lẫn vớimùi cát bụi quen thuộc. Cái mùi âm ẩm ấy là một thứ mùi rất riêng, rất đặc trưng, gợi cái tù đọng, ẩm thấp, tăm tối của không gian phố huyện. Đoạn văn miêu tả cảnh phố huyện lúc chiều tà được viết bằng giọng văn nhẹ nhàng, chậm rãi, đậm chất thơ (Chiều, chiều rồi.… đưa vào). Những câu văn giàu hình ảnh, nhạc điệu, uyển chuyển, tinh tế cách miêu tả như thế không những giúp người đọc hình dung được cảnh vật mà còn khơi gợi xúc cảm đối với cảnh vật. Đó là một phố huyện nghèo và buồn tẻ.  Liên và An là những nhân vật chính trong truyện, Liên là cô bé mới lớn có tâm hồn nhạy cảm, thương người, nhìn thấy những cậu bé nhặt nhạnh rác trên mặt đất cô bé rủ lòng thương, trước giờ khắc của ngày tàn, nhân vật Liên xuất hiện với những nét tâm trạng hết sức nhẹ nhàng, tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, trong sáng, thánh thiện. Buổi chiều phố huyện khép lại với khung cảnh thật buồn. Đêm là thời điểm con người lắng lại với chính mình sau một ngày làm việc vât vả, Thạch Lam đã chọn thời điểm đêm khuya để có thể nhìn thật rõ khung cảnh phố huyện, đây là lúc hình ảnh những con người lam lũ, vất vả hiện ra thực tế nhất. Lần lượt họ xuất hiện với những sắc màu thật phong phú và đa dạng đó là hình ảnh cụ Thi điên luôn đưa ra những lời khen với Liên: Em Liên thảo nhỉ, là hình ảnh mẹ con chị Tí với chõng hàng đêm, kiên nhẫn đợi tàu qua lại và mọi người đánh tổ tôm ra mua hàng, là hình ảnh bác phở Siêu nhọc nhằn với gánh phở đi khắp phố huyện, là cảnh gia đình bác Sẩm nghèo nàn sống vật vờ trên manh chiếu rách, những kiếp người ấy thật đáng thương, mang danh là phố huyện nhưng lại là phố huyện nửa quê nửa tỉnh. Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hằng ngày của họ. Mỗi người một cảnh nhưng họ đều chung sự buồn chán, mòn mỏi… Tất cả các nhân vật đều hiện ra trong cái nhìn xót thương của Thạch Lam (thể hiện qua lời văn và những chi tiết dường như rất khách quan). Đáng chú ý nhất, và gây ấn tượng nhất cho người đọc là hình ảnh chuyến tàu đêm đi qua phố huyện mà Thạch Lam đã giày công xây dựng. Phải là con người có cảm quan nghệ thuật sâu sắc, thấu hiểu tâm hồn con người thì tác giả mới miêu tả một chi tiết đắt gía như vậy. Dù đêm đã khuya, nhưng hai chị em Liên và An vẫn cố gắng đợi chuyến tàu đêm đi qua, bởi trong tâm thức của hai chị em luôn có một góc nhỏ dành cho Hà Nội – nơi lấp lánh ánh sáng và những kỉ niệm đẹp mà cả hai chị em đã trải qua, đó là khi hai chị em được thưởng thức những thứ nước xanh đỏ mà khi bố của Liên chưa mất việc, chuyến tàu đêm ấy không còn là chuyến tàu đêm bình thường nữa mà là chuyến tàu chở những kỉ niệm kí ức không thể quên và chuyến tàu ấy cũng thắp sáng những ước mơ khát vọng của hai chị em Liên và An. Thực sự mà nói chuyến tàu đêm đã khiến phố huyện rực sáng trong phút chốc, xé tan đi cái không khí tĩnh mịch bị bóng tối bao trùm. Trong thẳm sâu trái tim của hai chị em Liên và An chuyến tàu đêm đại diện cho ước mơ khát khao được bứt mình khỏi thế giới chật hẹp, buồn tẻ, hai chị em mong muốn được sống trong thế giới tràn ngập ánh sáng, tràn ngập ước mơ và hi vọng nhưng hiện thực phũ phàng, cuộc đời đắng cay khiến Liên và An không làm được điều đó, thế nên cách duy nhất để duy trì ước mơ là hai chị em cố gắng thức để đợi chuyến tàu đêm đi qua. Chuyến tàu đêm là biểu tượng của một thế giới thật đáng sống với sự giàu sang và rực rỡ của ánh sáng. Nó đối lập với cuộc sống mòn mỏi, nghèo nàn, tối tăm và quẩn quanh của người dân phố huyện. Thạch Lam còn muốn lay tỉnh những người đang sống quẩn quanh, lam lũ và hướng họ đến một tương lai tốt đẹp hơn, giàu giá trị nhân bản đáng quí.

>> Xem thêm:  Nghị luận về luận điểm: Để được sống hạnh phúc

Là một con người giàu tình yêu thương và luôn quan tâm đến mọi biến động xung quanh, Thạch Lam đã khiến người đọc thức tỉnh lay động bởi những trang văn đầy tài năng và tâm  huyết, Hai đứa trẻ thực sự là tác phẩm nổi bật là hồi chuông thức tỉnh mọi người hãy cứu lấy tâm hồn những đứa trẻ đang khao khát được hạnh phúc, khao khát được sống một cuộc đời tươi đẹp và giàu ước mơ. Đây không phải là lần đầu tiên Thạch Lam viết về những con người nghèo khổ, ông đã viết rất nhiều và viết rất hay về họ bởi ông luôn tâm niệm là phải khám phá những vẻ đẹp tiềm tàng lẩn khuất giữa những thứ bình thường nhất, không chỉ vậy ông luôn mong muốn tìm kiếm những hạt ngọc ẩn giấu giữa cuộc đời để có thể khám phá sâu và rộng hơn về tâm hồn con người. Hai đứa trẻ xứng đáng là thông điệp về tình yêu thương, về những nỗi đau mà tác giả đang băn khoăn suy nghĩ.

Hoàng Bạch Diệp

Bài viết liên quan