Soạn bài Nói với con của Y Phương
Soạn bài Nói với con của Y Phương
Bài làm
I. TÌM HIỂU CHUNG
1. Tác giả (sinh 1948)
– Nhà thơ Y Phương tên khai sinh là Hứa Vĩnh Sước, dân tộc Tày, sinh năm 1948, quê ở huyện Trùng Khánh tỉnh Cao Bằng. Thơ ông có cách diễn tả độc đáo, giàu hình ảnh cụ thể của thơ ca miền núi.
– 1993 Chủ tịch hội Văn nghệ Cao Bằng
– Thơ ông thể hiện tâm hồn chân thật, mạnh mẽ và trong sáng, cách tư duy đầy hình ảnh của con người miền núi.
2. Tác phẩm:
– Trích trong cuốn “Thơ Việt Nam” (1945-1985)
– Phương thức biểu đạt: Biểu cảm kết hợp với miêu tả và tự sự
– Thể thơ tự do, rất ít vàn, gần với lời thơ hàng ngày.
+Mộc mạc chân thành
+Hình ảnh lạ
– Bố cục: bài thơ chia làm 2 phần.
+ Phần 1. từ đầu đến Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời Lời người cha nói với con : Con lớn lên trong tình yêu thương, sự nâng đỡ của cha mẹ và sự đùm bọc của núi rừng quê hương.
+ Phần 2: còn lại – Lòng tự hào về sức sống mạnh mẽ bền bỉ , về truyền thống tốt đẹp của quê hương và niềm mong ước con sẽ kế tục xứng đáng truyền thống ấy.
II. ĐỌC HIỂU VĂN BẢN
1. Nói với con về tình cảm cội nguồn:
– Tình gia đình
+ Cách hình dung của người dân miền núi trong những hình ảnh cụ thể: con được nuôi dưỡng và lớn lên trong tình yêu thương, che chở, nâng đón và mong chờ của cha mẹ.
+ Một mái ấm gia đình hạnh phúc: Từng bước đi, từng tiếng nói, tiếng cười của con đều được cha mẹ chăm chút, mừng vui đón nhận.
– Tình làng xóm:
+Hình ảnh mộc mạc, đẹp: Đan lờ cài nan hoa- vách nhà ken câu hát => Cuộc sống lao động cần cù và tươi vui của “người đồng mình” được gợi lên “các động từ “cài, ken” vừa miêu tả cụ thể vừa nói lên sự gắn bó quấn quýt”.
+ Rừng cho hoa-con đường cho những tấm lòng => rừng núi quê hương thật thơ mộng và nghĩa tình. Thiên nhiên ấy đã che chở, đã nuôi dưỡng con người cả về tâm hồn, lối sống.
=>Người con được trưởng thành trong cuộc sống lao động, trong thiên nhiên thơ mộng và nghĩa tình của quê hương.
2. Sức sống bền bỉ, mãnh liệt của quê hương :
– Cuộc sống cằn cỗi, hiểm trở, gian khổ.
+ Sống trên đá không chê đá gập ghềnh … Không lo cực nhọc
– Ý chí của con người vợt lên trên gian khổ
+ Cao đo nỗi buồn
+ Xa nuôi chí lớn
+Không chê đá gập ghềnh
+Không chê thung nghèo đói
+Lên thác xuống ghềnh
+Không no cực nhọc
=> Cách diễn đạt theo cách cảm nghĩ của người miền núi. Lặp từ ngữ (sống , không chê, người đồng minh)
=> Từ đó người cha muốn nói với con về người đồng minh can trường, dũng cảm, có ý chí vợt lên gian khổ, yêu quý, gắn bó với mảnh đất quê hương. Là những người có ý chí, có Sức sống mãnh liệt, bền bỉ của người quê hương:
+ Thô sơ da thịt
+ Tự đục đá kê cao quê hương
+ Quê hương làm phong tục
=>Người đồng minh chân chất, mộc mạc nhưng khoẻ mạnh giàu ýchí, tự tin trong cuộc sống
– Người đồng minh tự đục đá … phong tục
+Lao động sáng tạo để tồn tại,giữ vững truyền thống dân tộc, không chịu chùn bước trước khó khăn gian khổ.
+Giữ vững gian bản sắc văn hoá dân tộc
+ý chí sống can trường, dũng cảm.
– Ước muốn của người cha:
+Con người không bé nhỏ
+Có khí phách, ý chí vươn lên trong cuộc sống gian khó.
+Tự hào về truyền thống quê hương, cần noi gương tiếp bước vẻ vang
+Có nghĩa tình thuỷ chung: không được khác đi, không đánh mất mình.
– Tình cảm của người cha với quê hương:
+Thương yêu quê hương, gian lao, vất vả
+Tự hào về khí phách và ý chí vươn lên của con người nơi quê hương.
+Yêu quý bản sắc văn hoá riêng của dân tộc
+Hi vọng thế hệ trẻ nối tiếp truyền thống tốt đẹp của quê hương, dân tộc
III. TỔNG KẾT
1. Nghệ thuật
– Bài thơ là lời tâm sự chân thành tha thiết của nhà thơ về quê hương, dân tộc mình…
– Giọng điệu tha thiết, trìu mến cách diễn đạt đặc trưng của người dân tộc miền núi mộc mạc, chân thành đáng yêu…
– Hình ảnh cụ thể, bố cục mạch lạc…
2. Nội dung
Tình cảm gia đình ấm cúng, ca ngợi truyền thống cần cù, sức sống mạnh mẽ của quê hương và dân tộc. Qua bài thơ, chúng ta hiểu biết thêm về phẩm chất của người dân tộc miền núi, thêm yêu mến hơn người dân tộc miền núi. Là lời nhắc nhở chúng ta luôn tự hào yêu mến quê hương dân tộc mình.