MS84 – Lá thư tâm tình con muốn gửi mẹ!


Đề bài: Lá thư tâm tình con muốn gửi mẹ

Bài làm

Đông Hà, ngày 02 tháng 11 năm 2017

"Đối với con mẹ là tất cả, có gì đẹp hơn mẹ của lòng con. Mẹ chính là lẽ sống của đời con bởi vì mẹ chính là người mang đến cho con sự sống, cho con niềm vui và sự sung sướng trong cuộc sống. Mẹ là mẹ và cũng là người bạn thân thiết nhất, quan trọng nhất để con có thể vùi đầu vào lòng mẹ thỏ thẻ tâm sự. Những lúc đó, mẹ luôn là người giải tỏa những uẩn khúc trong con với tất cả sự yêu thương trìu mến."- Đó chính là tiếng lòng đã lâu lắm rồi tôi muốn nói với mẹ – một chiến sĩ công an giỏi việc nước đảm việc nhà, một người luôn yêu thương con mà quên mất bản thân muốn gì, cần gì…. Có ai đó đã nói rằng: "Trên thế giới có rất nhiều kì quan nhưng kì quan lớn nhất là trái tim người mẹ" – Đúng vậy! Những hi sinh to lớn, vĩ đại của mẹ dành cho tôi trong cuộc đời này không gì có thể sánh bằng; mẹ cho tôi cái hình hài đẹp đẽ, mẹ chăm lo, yêu thương tôi vô điều kiện, khi tôi trưởng thành mẹ vẫn dõi theo tôi. Câu nói khiến tôi thấy mình thật xấu hổ vì đã chưa làm gì cho mẹ, tôi nhìn vào hư không mà xúc động vô cùng…. Và như có một cổ máy thời gian đưa tôi quay trở lại quá khứ… để thốt lên rằng: "Mẹ đã cho con tất cả – sự quan tâm, lòng yêu thương và những nụ cười, vậy mà con đã làm gì cho mẹ chứ?"…

Tôi luôn biết mọi bước đi của tôi đều có mẹ dõi theo. Từng bước đi khi tôi chập chững, từng tiếng nói khi tôi bập bẹ đều có sự quan tâm chăm sóc của mẹ. Mẹ luôn cười và động viên tôi khi tôi vấp ngã. Lúc đó tôi còn bé nhưng cũng phần nào cảm nhận được mẹ đang muốn nói gì với tôi "Cố lên nào cục cưng của mẹ!". Rồi lớn lên tình thương mẹ dành cho tôi không hề vơi đi mà nó càng thêm đầy ắp. Mẹ luôn lo lắng chăm sóc tôi từng li từng tí. Mỗi lần tôi ốm là mỗi lần mẹ vất vả cực nhọc, "Mẹ ơi, con biết chứ, khi con sốt li bì nằm trên giường bệnh mẹ đã vất vả nấu cháo cho con ăn, mẹ luôn ngồi bên và không rời con nửa bước. Mẹ nhìn con với ánh mắt lo lắng yêu thương. Tình yêu mẹ dành cho con bao la biển cả. Mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh con ra, nuôi con khôn lớn và dạy con những bài học quý giá của cuộc đời". Mẹ tôi là vậy đó, mẹ thà cả một đời đau khổ chứ không để cho con một giờ đau đớn, mẹ yêu thương gia đình mà quên đi bản thân mình. Mẹ thật tuyệt!

>> Xem thêm:  Đoạn văn biểu cảm về quê hương

la thu gui me yeu - MS84 - Lá thư tâm tình con muốn gửi mẹ!

Nhưng nhớ lại những ngày mẹ đi công tác mà tôi thấy mình thật xấu hổ, đáng trách…

…Do điều kiện công việc, thi thoảng, mẹ cũng phải đi công tác dài ngày và cái đêm trước khi mẹ lên xe, tôi không tài nào ngủ được cứ lăn qua bên này rồi đến bên kia, trong đầu tôi luôn lo lắng:'' Đường dài, mẹ ngồi có đau lưng không nhỉ?… Lúc nào mẹ mới về với mình nhỉ?…". Những câu hỏi đó cứ lần lượt xuất hiện trong đầu tôi. Tôi lo cho mẹ lắm… Khi mẹ sắp đi, mẹ luôn đến cạnh giường tôi và Huy nói:'' Mẹ đi nghe con". Tôi luôn nghe thấy câu nói đó nhưng chưa bao giờ tôi đáp lại "Dạ!". Chính bản thân tôi cũng không thể lý giải tại vì sao tôi lại không nói gì trước khi mẹ đi. Rồi xe cũng đến… Lúc đó, tôi càng bất an hơn nữa…. Tôi tự nhũ với lòng mình rằng:" Mày hoang tưởng quá nhiều rồi đấy".

Rồi cũng đến lúc ông trăng sáng trên kia nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp, tôi dậy sớm, à không, nói đúng hơn là sớm nhất có thể. Sau khi đánh răng, rửa mặt xong, tôi gọi Huy dậy – đứa em trai hay bắt nạt chị mình, nói vậy thôi chứ nó cũng là một chỗ dựa vững chắc mỗi khi tôi mệt mỏi hay thất bại. Tiếp, tôi dắt xe đi mua đồ ăn sáng rồi hai chị em cùng ăn. Nói thật, tôi ghét nhất việc này, tuy thằng em tôi to người như vậy thôi chứ nó ăn là tôi phải mệt theo. Rồi tôi đi học đến trưa mới về, cứ tưởng là đã có thức ăn dọn sẵn trên bàn nhưng khi tôi vừa bước vào căn bếp – nơi truyền hơi ấm cho ngôi nhà thì mới nhận ra "Mẹ đã đi từ khi ông mặt trời chưa thức dậy mà……Mày thật ngốc nghếch, Xíu à"… Mẹ đã đi công tác dài ngày nhưng thay vào đó là hình bóng của một người bà suốt cuộc đời tần tảo nuôi dạy các con của mình nên người. Lúc đó, về mặt tinh thần, tôi có chút không vui như vừa bị mất đi một điều rất rất quan trọng đối với tôi. "Một điều rất rất quan trọng đối với tôi" còn gì ngoài sự ấm áp, nụ cười và những câu hỏi han đầy quan tâm của mẹ:"Hôm nay, học hành như thế nào rồi con, tốt không con?".

Mà dù gì tôi cũng phải tập làm quen khi thiếu những điều đó trong vài ngày sắp tới. Vì bà cũng đã già nên mọi công việc đều do tôi tự tay làm hết. Những lúc mồ hôi vã ra, những lúc cảm thấy yếu lòng tôi lại thấy yêu yêu mẹ đến nhường nào, không có một từ ngữ nào có thể diễn tả, tôi nhận ra bao nhiêu lâu nay mình đã làm những gì để giúp mẹ chưa nhỉ? Thật là một đứa con bất hiếu…

>> Xem thêm:  MS165 - Nghị luận xã hội Nghèo có gì sai?

"Haizz…." – một tiếng thở dài của tôi như báo hiệu mọi thứ đã kết thúc. Hôm nay mẹ sẽ về. Theo tâm lý tự nhiên của con người, nếu lúc mẹ đi tôi lo lắng, bồn chồn thì khi mẹ về tôi phải thấy vui vẻ, hạnh phúc nhưng không….tôi không như vậy….bản thân tôi, ngay cả tôi cũng không thể lý giải được, thay vì mừng rỡ chạy ra trước cổng đón mẹ tôi lại ngồi lì trong nhà và cảm thấy tức giận….không…..nói chính xác hơn là tôi thấy tủi thân "tại sao mẹ lại đi công tác để con lại một mình không ai cùng con bầu bạn tâm sự, tại sao,… tại sao,…". Những lý do hết sức vô lý cứ thế mà xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi thấy mình không khác nào đứa con nít ba tuổi. Nghĩ lại hồi ấy tôi như ghét chính bản thân mình, "mẹ đi công tác chứ đâu phải đi chơi mẹ cũng mệt chứ, sao mày có thể tỏ thái độ đó với mẹ, mẹ đã hi sinh cả cuộc đời mình để chăm lo cho gia đình vậy mà chỉ có vài ba ngày để giúp mẹ yên tâm công tác mà mày còn không làm được, tệ hơn là còn trách móc mẹ vô cớ nữa chứ. Thật hổ thẹn!" – tôi như tự trách móc mình. Sao tôi thấy mình vô lý thế nhỉ, tôi…tôi…cảm thấy có lỗi với mẹ…rất…rất nhiều. Tôi chỉ muốn nói:" Con xin lỗi mẹ, con yêu mẹ nhiều!" nhưng không…. tôi không đủ can đảm để nói ra những câu từ đó….tôi đúng là một kẻ hèn nhác! Nhưng nghĩ kĩ lại tôi tự hỏi mình: "không đủ can đảm hay thấy mình chưa xứng đáng với những tình thương mẹ dành cho mình?". Và bây giờ tôi chỉ biết nghĩ rằng:''Con người ta khi biết lỗi thì phải nhận lỗi và tự sửa lỗi" vì vậy tôi cũng đã biết phụ giúp công việc nhà, nếu có thời gian thì nấu những bữa cơm ấm áp cho mẹ và tự nhũ với bản thân mình rằng: "Phải làm số lần mẹ cười nhiều gấp nghìn nghìn tỉ tỉ lần làm mẹ khổ tâm?"… Nhưng tôi nghĩ thế vẫn còn chưa đủ cho những suy nghĩ ích kỷ, sự đỏng đảnh của tôi ngày trước. Có đôi lúc, tôi rất rất muốn nói với mẹ những câu như "Mẹ mệt không?" hay "Con yêu mẹ!" nhưng sao lại khó khăn đến vậy, nếu muốn nói thì cũng chỉ biết viết trong cuốn nhật ký hay bày tỏ cảm xúc trong bài dự thi này mà thôi.

>> Xem thêm:  MS150 - Viết về người thân của em

Thú thật, dù đã mười lăm tuổi – một độ tuổi cũng không nhỏ nhoi gì nữa nhưng tôi luôn muốn ngủ cùng mẹ, ngồi cạnh mẹ, được mẹ ôm thơm, vỗ về; những lúc ấy tôi thấy mình thấy nhỏ bé làm sao, nhỏ bé trong tình yêu thương vô hạn, nhỏ bé trong cái ấm của niềm hạnh phúc,…

Conthườngsống ngẩng cao đầu mẹ ạ

Tính tình con hơi ngang bướng kiêu kỳ Nếu có vịchúanào nhìn con vào mắt Con chẳng bao giờ cúi mặt trước uy nghĩ Nhưng mẹ ơi, con xin thú thật Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào Đứng trước mẹ dịu dàng chân chất Con thấy mình bé nhỏ làm sao

Đối với tôi, hạnh phúc của ba mẹ cũng là hạnh phúc của mình, ba mẹ cười mình cũng cười, ba mẹ vui mình của vui; nếu có ai hỏi tôi:"Đối với bạn, hạnh phúc là gì?" thì tôi chỉ nói rằng:"Hạnh phúc đối với tôi vô cùng giản đơn và nhỏ bé; là lúc được thấy nụ cười trên môi mẹ, sự hài lòng của ba; là lúc tôi cảm nhận được sự ấm áp khi được về nhà…Thế là quá đủ với tôi".

"Giả dụ như, mẹ đọc được những dòng chữ từ tận đáy lòng một đứa con gái ương ngạnh này, không biết mẹ sẽ có cảm xúc như con bây giờ không? Nhưng xin mẹ nếu đọc xong, mẹ hãy giữ và cho những dòng tâm sự này một góc nhỏ trong trái tim, đừng bao giờ cho ai biết ngay cả ba hay em, mà hãy chứ coi nó như một bí mật, một kỉ niệm đẹp giữa hai mẹ con mình nhé". Và lời cuối cùng con muốn nói với mẹ là: "Tuy mẹ không hoàn hảo về ngoại hình nhưng con luôn lấy mẹ làm tấm gương để noi theo bởi vẻ đẹp của mẹ là vẻ đẹp của trí tuệ, vẻ đẹp của sự trung thành toàn tâm toàn ý bảo vệ Tổ Quốc, vẻ đẹp của tâm hồn luôn biết quan tâm, giúp đỡ mọi người… Bởi vậy con càng muốn nói với mẹ: "Mẹ yêu ơi… Con yêu mẹ nhiều lắm!…". Mẹ đã cho con cuộc đời, cho con tình yêu cao quý không gì sánh bằng, cho con biết đúng nghĩa của từ "gia đình",… mẹ đã làm thật thật nhiều chỉ mong con được thành công, mẹ chỉ ước mong cho mai sau con sẽ nên người,… Cảm ơn mẹ vì những tháng ngày lam lũ vì con, vì đã cho con được làm con của ba mẹ. Cảm ơn mẹ nhiều lắm, mẹ ơi!… Con cũng xin lỗi và mong được mẹ tha thứ vì những lúc làm mẹ khổ tâm!"…

Con yêu của mẹ!

Thái Thùy Diệu

Lớp 10 Văn – Trường THPT Chuyên Lê Qúy Đôn, Đông Hà, Quảng Trị

Bài viết liên quan