Kể lại sự việc có nội dung như câu ca dao: Chiều chiều ra đứng ngõ sau, Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều


Kể lại sự việc có nội dung như câu ca dao: Chiều chiều ra đứng ngõ sau, Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều

Tận sâu xa trong ký ức của Thảo vẫn mồn một hình ảnh mẹ. Ra đi giữa lúc việc nhà ngổn ngang: nào là bán hàng kiếm sống rất vất vả, cơm nước cho cả nhà, nào là bà đau yếu…

Và các em còn nhỏ dại. Xưa nay mọi việc Thảo làm tất bật, mẹ chỉ bán hàng. Bây giờ mọi việc trông vào mình mẹ. Thảo thương mẹ hơn và cả nỗi nhớ mẹ – mặc dù rất nhiều đêm trằn trọc mãi mới ngủ được vì không có hơi lưng quen thuộc, thơm ấm của mẹ.

Xa quá. Cứ chiều buông là nỗi thương xót lại len lén vào lòng. Giờ này dù làm gì, đi đâu, mọi nhà cũng sum vầy quanh mâm cơm. Còn Thảo thì xong mọi việc nhà chồng, giữa xứ người, xung quanh lạ lẫm, lòng cô đơn với nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ. Giờ này mẹ đang làm gì?

Mẹ đã ăn cơm chưa? Vai mẹ còn mỏi nhiều không? Chân mẹ còn hay nhức không? Con không sao quên được hai hàng nước mắt mẹ ròng ròng tiễn con đi! Con không sao quên được dáng tất bật vất vả của mẹ từ sáng đến tối đêm. Ước gì con còn thơ bé như xưa. Ước gì tuổi mười lăm, mười bảy trở lại để con được ở nhà, đỡ đần mọi việc cho mẹ, đun nước cho mẹ tắm gội những ngày đông… Mẹ ơi! Con chỉ còn ước ao như vậy mãi mãi!

Bài viết liên quan