Kể lại kỷ niệm sâu sắc của anh chị về tình thầy trò


Kể lại kỷ niệm sâu sắc của anh chị về tình thầy trò

Bài làm

Lại một mùa thu nữa lại về, mang theo những xốn xang, bồi hồi và rung động của hồn người. Mùa thu thường gợi buồn, gợi nhớ, gợi yêu thương, mùa thu ấy làm tôi nhớ đến người giáo viên đã dạy tôi năm lớp 9. Trong cái xào xạc của lá khô, bỗng vọng về đâu đây tiếng gọi thân thương và những cảm giác dịu ngọt, ấm áp khi được học cô, lấp lánh dưới những tán là mọt góc của kỉ niệm cùng cô.

Học cô năm lớp 9, năm cuối cấp. Có lẽ đó là khoảng thời gian thật đẹp mà cũng có thể nói là đẹp đẽ nhất của tuổi học trò. Là lúc tôi trưởng thành nhất trong bằng ấy quãng thời gian trước đó, và cũng là khoảng thời gian tôi phải có những bước ngoặt lớn trong đời cho con đường phía trước tôi sắp đi. Và thật may mắn và hạnh phúc thay tôi có cô kề bên, tấm lòng của một người giáo viên dạy văn luôn có cảm giác cho tôi sự bình yên và hạnh phúc, không có những căng thẳng và áp lực như khi học toán, hay sự triền miên trong một đống từ vựng khó nhớ khi học anh, cô cho tôi một thứ cảm giác dịu ngọt như hương hoàng lan, như mùi lúa đồng nội thanh ngọt, dịu mát. Cô khác biệt chính là ở chỗ đấy.

>> Xem thêm:  Thuyết minh về sự nghiệp sáng tác của Nguyễn Trãi (văn 10)

Cô cao dong dỏng, hơi gầy và nước da dám nắng, nhưng tôi yêu vẻ điềm đạm và thnah thoát của cô. Từ ánh mắt đến cử chỉ, nói năng ở cô đều toát lên một vẻ dễ mến, dễ gần. cô nhẹ nhàng, thâm trầm và sâu sắc. Giọng nói của cô êm đềm, dịu nhẹ nhưu muốn nuốt từng lời. Giờ học của cô rất thú vị và thoải mái. Cô cho chúng tôi sự dân chủ và rèn cho chúng tôi sự tự tin khi học văn. Cô yêu chúng tôi như những đứa con thơ cần che chỏ, đó là lí do chưa bao giờ tôi cảm thấy giữa tôi và cô có khoảng cách của người ở hai thế hệ khác nhau.

Và có một kỉ niệm đã làm cho tôi nhớ mãi, nhớ khôn nguôi về cô, về một người mẹ đã tùng tin tưởng và yêu thương tôi tuyệt đối. Người giữ lửa và truyền lửa cho tôi trên con đường mà hiện tại tôi đang bước đi. Có lần, lớp học xảy ra một vụ xích mích và đánh lộn, cô đã dặn tôi rằng là lớp trưởng cần phải biết giữ gìn hào khí và tình đoàn kết của lớp. Vậy nên vụ ẩu đá ấy xảy ra làm cô buồn lắm vì như vậy sẽ khiến lớp không còn vui vẻ và đoàn kết như xưa. Nhưng vấn đề là, cô đã hỏi tôi lí do vì sao lại như vậy, nhưng người gây ra hiềm khích ấy là bạn thân nhất của tôi vì thế tôi đã chọn bảo vệ và giữ bí mật cho người bạn ấy thay vì nói cho cô. Cô bảo cô biết hết rồi, chỉ là chờ xem thái độ của tôi ra sao. Và buổi hôm ấy, sau khi ra về tôi đã khóc như mưa, bởi cảm giác có lỗi đầy trên gương mặt, bởi sự chán nản và thất vọng vì bản thân đã phụ lại sự tin tưởng của cô, đã để sự kì vọng và tình yêu thương của cô uổng phí. Nhưng cô không mắng tôi nặng lời mà còn vỗ vào vai tôi và bảo: ai rồi cũng có những khi không thành thật, em như vậy vì người bạn của mình cũng là dễ hiểu, chỉ có điều em cần biết khi nào nên im lặng và khi nào cần lên tiếng, em nhé. rồi cô cười và xoa dịu trái tim tôi. Thế đấy, ngay cả những khi tôi yêu đuối về bản thân thì cô cũng chưa bao giờ thôi tin tưởng và cổ vũ tôi đứng dậy, cô đã giúp tôi mạnh mẽ và thành thật hơn với chính mình. Còn gì tuyệt vời hon một người cô như và thâm chí hơn người mẹ như thế.

>> Xem thêm:  Phân tích bài ca dao: Thân em như tấm lụa đào, phất phơ giữa chợ biết vào tay ai

Cô ơi, thu lại về và lại gọi tên cô, chỉ có điều thu nay không còn cùng cô tâm sự thì thầm nữa, chỉ có điều đã xa cô về một nơi nào đó xa xôi, chỉ có điều tất cả giờ chỉ còn là hoài niệm và nhung nhớ, chỉ có điều thu lại làm rơi rớt trong lòng vài nỗi niềm bâng khuâng. Và con vẫn nghe thấy đôi mắt và giọng nói ấy, giọng nói ấm áp mà nồng nàn yêu thương: mạnh mẽ lên con.

Bài viết liên quan