Tả một đêm trăng đẹp trên quê hương em


Tả một đêm trăng đẹp trên quê hương em – Bài 1

Tuổi thơ của tôi là những câu chuyện cổ tích của bà, là ông Tiên, bà Tiên bước ra từ đó. Nhưng tôi thích nhất là ngắm chị Hằng trên cung trăng. Dù đã khôn lớn và bớt đi phần nào niềm tin vào truyện cể tích nhưng tôi vẫn thích được ngắm trăng và trông trăng.

Hoàng hôn đã dần tắt. Chút thời gian cuối dành cho mặt trời cuối cùng cũng đã điểm. Ông mỉm cười, vẫy gọi những tia nắng cuối cùng trở về. Trên đường, từng dòng xe vẫn ngược xuôi tấp nập. Nhịp điệu thành phố dường như không bao giờ thay đổi: luôn ồn ã, hối hả. Tán cây đã chuyển màu ảm đạm, tiếng chim trong bụi rậm ngưng bặt và trên nền trời sẫm, mờ mờ ảo ảo vài vì sao nhỏ.

Một mảnh trăng vàng tươi từ từ nhô lên phía đông nơi mà tôi tin sẽ luôn có những điều kì diệu xảy ra. Trăng e ấp nhưng lại mang vẻ đẹp diễm lệ. Trăng chưa tròn nhưng vẫn mang vẻ đằm thắm, sắc sảo của người con gái. Càng lên cao, trăng càng toả sáng, khoác lên mình bộ áo dát vàng, dát bạc. Bầu trời trong vắt như một khối thuỷ tinh, in hình những ngôi sao lấp lánh. Những ngôi sao như con mắt biết nói. Chúng nói về những con người đang cần ánh sáng, những vùng đất vẫn còn đói nghèo, kể về những đất nước chưa có hoà bình. Tôi nhìn trăng mà thấy lòng mình se lại. Ánh trăng vàng tươi mát dịu toả khắp nơi, chạm tới cả những góc tối nhất của tâm hồn người.

>> Xem thêm:  Tả cảnh nhộn nhịp ở phiên chợ quê em

Bây giờ, sen trên hồ đã tàn chĩ còn sót lại vài đoá hoa nở muộn với mùi hương ngạt ngào. Mùi hương quyện với ánh trăng sáng dịu, đưa nhẹ vào khoảng không mênh mông. Tôi cũng như bay lên giữa mùi lá non, mùi hoa nhài thoang thoảng, dịu nhẹ. Giờ đây, bầu trời và không gian trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết, chĩ còn mình trăng thao thức cùng với những đôi mắt lấp lánh xung quanh với nỗi lo mà không ai biết. Trăng tư lự dưới đáy hồ, nhìn bầu trời tối đen và ngắm chính mình. Vài chú cá nhỏ ngoi lên, đớp lấy bóng trăng. Tiếng ếch nhái à uôm từng đợt.

Đây đó, vẳng lại tiếng cười như nắc nẻ của những cô bé, cậu bé đang chơi trốn tìm. Bên cạnh đó, các cụ già đánh cờ ngồi trầm ngâm suy nghĩ bên chén trà sóng sánh ánh trăng. Bát chè hoa cau được mang ra đãi khách, hạt cau lơ lửng trên mặt bát chè trông rất thích mắt. Vang vang đâu đây tiếng hát: “Ngày xưa, có anh Trương Chi, người thì thật xấu, hát thì thật hay…”. Tôi lặng đi trước tiếng hát, tiếng cờ và tiếng cười.

Càng về khuya, trăng càng lên cao hơn, ánh trăng trải thảm lên những con đường bàng bạc sáng. Tất cả giờ đây chìm vào giấc ngủ sâu. Không còn những tiệm ăn ồn ã, không còn con đường tấp nập, vạn vật dường như lung linh, huyền ảo hơn dưới trăng. Thỉnh thoảng, một chú chó cất tiếng sủa bâng quơ rồi lại thôi.

Trăng đêm nay sáng quá. Trăng giống như một quả bóng nhỏ, mỏng manh dễ vỡ và sáng trong. Ngắm trăng, tồi thấy lòng mình dịu mát vô cùng. Yêu trăng, tôi thấy yêu hơn thiên nhiên đất nước Việt Nam mình. Trăng tròn của tôi, trăng cổ tích của tôi.

Tả một đêm trăng đẹp trên quê hương em – Bài 2

Bỏ lại sau lưng sự náo nhiệt sôi động của thành phố, ta trở về với đồng lúa chín, với dòng sông và bến đò quê hương. Ta trở về nơi một phần của tuổi thơ. Và ta trở về đêm trăng quê hương mà nơi thành phố không thể nào bằng được.

Buổi chiều, ánh nắng thu yếu ớt trải xuống mặt đất, phủ lên màu xanh của lá cây một lớp vàng nhẹ óng ánh. Trời tối dần. Bầu trời như một tấm khăn lụa mà nàng tiên nào đã bỏ quên. Đêm nhẹ nhàng và lặng lẽ buông xuống. Sao lung linh, lấp lánh giữa trời đêm huyền ảo. Chân trời phía đông bừng sáng, bầu trời trắng dần ra. Từ chân trời xa tít, một mảnh trăng vàng vén mây. Trăng từ từ nhô lên- một khối tròn vành vạnh màu vàng cam tươi mát.

Trăng tròn trĩnh, phúc hậu. Trong màn đêm, trăng như chiếc thau bạc được đặt trên bầu trời. Ánh trăng nuột nà, mềm mại như tơ, như lụa, mỏng manh vương vấn nơi cành lá. Ánh trăng thấm đẫm sân vườn. Ánh trăng xuyên qua từng kẽ lá, phủ lên mái tranh một màu vàng nhạt. Làng quê tôi dịu mát, thanh bình.

Dòng sông lóng lánh ánh bạc, soi bóng người thiếu nữ chải tóc bên dòng sông e lệ, dịu dàng. Cá nhảy lên đớp ánh trăng nối đuôi nhau từng đàn. Bến đò đợi người con của quê hương về thăm chốn cũ. Cây gạo bến đò rụng hoa, phủ đầy trên mặt đất. Mấy bông hoa gạo rơi xuống mặt sông và vào mạn thuyền. Lúa đuổi nhau ra xa, xa tít tắp chân đê. Lúa thơm như sữa mẹ ngọt ngào, ấm áp. sỏi trắng ven đường sáng rực lên lung linh, lấp lánhỗ Đâu đó, tiếng sáo ngân nga, lúc trầm lúc bổng. Cây cối xào xạc. Gió mời mọc trao gửi vị ngọt của bưởi nép mình trong tán lá xanh. Dưới trăng, các em bé chơi đuổi bắt nổi cười tíu tít, các cụ già ngồi hàn huyên, nhâm nhi chén trà.

>> Xem thêm:  Kể về một người thân của em (ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, em..,)

Đêm càng khuya, trăng càng lên cao. Một màu trắng sữa long lanh tinh khiết đã thay cho sắc vàng cam tự bao giờ. Làng mạc yên tĩnh hơn bao giờ hết. Không gian đêm được thanh lọc, dịu dàng, tinh khiết hơn. Hương của đêm là mùi hương tự nhiên. Mùi hương của đất gửi vào hoa, vào cây. Mùi hương của trời toả xuống thành những ngọn gió nhẹ mơn man mái tóc. Mùi hương của hoa bưởi nâng ta vào giấc ngủ êm đềm. Ta có thể nghe tiếng lá xào xạc, tiếng ếch kêu Ồm ộp, tiếng côn trùng vo ve. Tất cả tạo nên vẻ đẹp thơ mộng, thanh bình xiết bao!

Đêm dài… mơ màng huyền bí đến lạ lùng. Nhớ về những kỉ niệm… tôi bất chợt được sống trong khoảng trời riêng của tuổi thơ, tâm hồn lắng đọng, thanh thản đến kì lạ.

Bài viết liên quan