Kể về một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em


Đề bài: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em.

Bài làm

Đời mỗi người luôn trải qua những biến cố khác nhau, dù muốn hay không. Mỗi biến cố ấy đôi lúc trở thành nỗi trăn trở đi theo chúng ta suốt một đời người. Em muốn kể cho mọi người nghe câu chuyện nhỏ của em – lần đầu tiên em làm mẹ mẹ khóc. Có lẽ nó là kỉ niệm đáng nhớ nhất với em cho tới lúc này.

Em là một đứa học hành không giỏi lại rất dễ mất tập trung trong mọi việc. Tuy nhiên, em khá tích cực và hoạt bát trong các hoạt động sống thường nhật.

Thời gian đó, gia đình gặp nhiều khó khăn, ba mẹ mải mê lo công việc. Em nhớ là khi đó em vừa lên cấp 2, bắt đầu học tập lại một ngôi trường mới. Trường mới xa lạ với nhiều bạn bè, thầy cô mới khiến em háo hức quá. Thời gian làm quen, tiếp xúc, vui chơi với mọi người chiếm quá nửa thời gian học hành. Em thực sự đã quá chểnh mảng học tập.

Cho đến một ngày thi cuối kì 1 lớp 6, bảng thành tích em nhận được từ cô giáo thực sự quá tệ. Em lại càng chán học hành hơn. Em đã lo sợ rất nhiều. Thông thường cứ hết kì học em lại tự động mang bảng điểm đến cho mẹ xem. Nhưng lần này thì khác, em giấu mẹ cất giữ bảng điểm trong ngăn kệ sách của mình. Mẹ em vốn không phải người nghiêm khắc nhưng riêng vấn đề học tập mẹ đốc thúc em rất nhiều. Mẹ không muốn sau này em lại thiếu tri thức để rồi chỉ biết làm lụng đồng áng vất vả quanh năm như bố mẹ.

>> Xem thêm:  Tả đêm trăng đẹp ở thành phố em ở

ke ve mot ki niem dang nho nhat cua em - Kể về một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em

“Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, cha ông ta quả nhiên nói không sai. Trong một lần dọn dẹp nhà cửa những ngày cuối năm, mẹ đã thấy nó. Vâng! Bảng điểm của em, mẹ đã thấy. Nó đích xác là một sáng chủ nhật mùa đông âm u, gió ngừng rít nhưng mây mù vẫn phủ kín ánh nắng bầu trời. Khi ấy, em còn đang ngồi xem chương trình hoạt hình yêu thích. Mẹ tắt tivi rồi đưa bảng điểm đến trước mặt em. Mẹ hỏi bằng giọng đanh chát:

  • Cái gì đây?

Em giật mình trước cái giọng trầm lặng của mẹ. Nỗi sợ hãi choáng ngộp lòng em, ý như mình vừa bị phát hiện làm chuyện gì đó vô cùng xấu xa vậy. Nhưng em cố bao biện:

  • Con không đưa cho mẹ vì con tưởng con làm mất rồi!

Mẹ bước một bước đến sát bên em. Dưới ánh đèn, bóng mẹ ngả trùm lên cả không gian. Một cảm giác đau rát bên vai phải. Mẹ dứt khoát đánh vào vai em một cái kêu “bộp” kèm lời nạt dọa:

  • Còn dám nói dối mẹ à!

Em òa khóc một cách vô cùng bàng hoàng, uất ức như để tất cả mọi người xung quanh nghe thấy, để học biết rằng em bị trách phạt.

  • Con nói dối mẹ con có thấy xấu hổ không? Con không thấy mẹ khổ thế nào à mà lại cứ học hành như thế này?
>> Xem thêm:  Phân tích nhân vật Thánh Gióng

Lời nói của mẹ xen lẫn tiếng nấc nghẹn làm em ngay lập tức ngừng khóc. Người phụ nữ em đã tưởng như lạnh lùng, sắt đá nhất trên đời vừa khóc. Người phụ nữ này chưa bao giờ mảnh may xúc động trước những bộ phim đầy bi kịch ấy vừa khóc vì em. Điều gì đã khiến mẹ khóc ngoài việc mẹ bị tổn thương.

Em mếu máo:

  • Mẹ ơi con xin lỗi, con sai rồi, con không dám nữa con sai rồi. Mẹ ơi mẹ đừng như thế…!

Mẹ ôm em vào lòng, một cái ôm thật sâu, thật ấm. Hai mẹ con thôi khóc, chỉ lặng lẽ ôm lấy nhau. Em nhận ra, mẹ là người yêu em nhiều nhất trên đời. Đã đến lúc em cần suy nghĩ và hành động chín chắn hơn để mẹ bớt phải lo nghĩ vì em nữa. Trong vòng tay mẹ, em hiểu rằng, em phải ghi nhớ rõ khoảnh khắc này để làm bài học trong suốt cuộc đời.

Kỉ niệm về một lần khiến mẹ khóc trước kia vẫn luôn trở đi trở lại trong tâm trí em mỗi khi em nản chí học hành. Nó là kí ức sâu sắc nhất và ý nghĩa nhất với em. Nó cũng là động lực to lớn để em vượt qua mói khó khăn trong cuộc sống này.

Hoài Lê

Bài viết liên quan