MS61 – Viết về một người mà em yêu thương nhất
Viết về một người mà em yêu thương nhất
Bài làm
Nếu như có ai hỏi tôi người mà tôi yêu thương nhất là ai? Vậy thì câu trả lời chỉ có một. Đó chính là bà nội.
Đừng hỏi tôi tại sao không phải là mẹ hay ba, đơn giản vì đây là người yêu thương tôi nhất và cũng là người tôi thương yêu nhất. Từ lúc lọt lòng tôi đã được nội nuôi dưỡng, chăm sóc, ba mẹ suốt ngày chỉ dồn thời gian vào công việc. Lúc tôi tập nói nội là người đầu tiên dạy tôi nói, tôi tập đi nội là người nắm tay tôi tập cho tôi những bước đi chập chững đầu đời. Rồi tôi vào cấp 1,cấp 2,cấp 3. Không có chuyện gì của tôi mà không có nội, nội lo cho tôi từng chén cơm bát nước. Khi tôi bệnh nội lo lắng, chạy đôn chạy đáo, khi tôi bị té ngã phải vào viện nội đã khóc hết nước mắt, khi tôi làm sai bị ba đánh nội thay tôi chịu những đòn roi….
Rồi khi tôi lớn lên, tôi hiểu chuyện, tôi có suy nghĩ cho riêng mình. Tôi đã không còn như trước, không còn là một đứa bé suốt ngày chạy lăng xăng bên nội, những cái hôn trên má nội cũng mất dần đi. Nụ cười ngày nào giờ thay bằng những giọt nước mắt.
Tôi không thể nào đếm được đã bao nhiêu lần tôi làm nội buồn, nội khóc. Chính tôi cũng không hiểu được sao tôi có thể làm đau người đã yêu thương tôi như vậy. Có những lúc tôi không quan trọng việc nội có còn tồn tại trên đời này hay không? Tôi cảm thấy rất phiền với việc suốt ngày phải nghe nội nói: "Con phải thế này, con phải thế kia".
Tôi đã từng ghét nội, mong muốn nội biến mất mãi mãi. Đã từng hỗn láo với nội, đã từng để nội đội mưa đi kiếm tôi trong đêm. Tôi đã từng rất nhiều lần. Những lần đã từng của tôi đổi lại là những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt già nua đầy nết nhăn, là nỗi buồn có lẽ sẽ đọng mãi theo thời gian. Nhiều lần muốn nói lời xin lỗi nhưng chính cái tự tôn quá lớn đã biến tôi thành một người vô dụng.
Nội à, hình như cũng lâu lắm rồi con chưa nói "con yêu nội". Có những đêm con đã khóc ướt gối khi nhớ lại những gì đã làm với nội. Rồi con chợt nhận ra rằng con nợ nội nhiều lắm! Món mợ mà có dành cả đời cũng không trả hết. Tôi nợ nội công ơn dưỡng dục, nợ tình thương cao quý nội đã dành cho tôi, nợ những bữa cơm mà tôi đã cố tình quên mất… Và hơn tất cả tôi nợ nội một lời cảm ơn và một lời xin lỗi. Nội! Con cám ơn.
Cám ơn vì đã chấp nhận con, nuôi dưỡng con, cho con một tình thương đủ đầy như bao đứa trẻ khác. Cám ơn vì đã không bỏ mặc con, luôn hy sinh vì con vô điều kiện. Cám ơn vì đã nấu cho con những bữa cơm thật ngon, đắp cho con từng mảnh chăn, vá từng cái áo.
Và xin lỗi, xin lỗi đã nặng lời thốt ra những câu khiến nội phiền lòng, đã vô tình căm ghét nội, chưa một lần thấu hiểu tâm tư, nỗi lòng nội. Nội à! Tại sao lại cho con quá nhiều thứ trong khi mình chẳng nhận được gì.
Hãy thử bỏ mặc con một lần đi, để con cảm nhận được cái cảm giác tuyệt vọng ấy. Đừng ban cho con thứ tình cảm cao quý đó, con không xứng. Con đã tưởng tượng đến cái cảnh một ngày nội rời bỏ con. Lúc đó chắc con sẽ đau lắm,sẽ hối hận lắm,sẽ tự trách lắm.
Con cứ ngồi tưởng tượng trong khi thực tế đã làm được gì cho nội đâu. Nhưng đừng lo lắng cho con nữa nội à. Giờ con đã lớn hơn nhiều rồi. Đến lúc con chăm sóc cho nội rồi. Nội đã vất vả nhiều rồi, giờ hãy để con thay nội thực hiện những ước muốn chưa hoàn thành nội nhé!
Nội là tất cả của con, nội là duy nhất.
Bành Thị Tuyết My
Lớp 11 – Trường THPT Sóc Sơn, Hòn Đất, Kiên Giang