MS89 – Em hãy kể lại ngày đầu tiên đi học


Đề bài: Em hãy kể lại ngày đầu tiên đi học

Bài làm

Trong kí ức của bạn có những kỉ niệm gì? Chắc hẳn những kỉ niệm đó rất ý nghĩa với bạn. Tôi cũng vậy trong kí ức của tôi có rất nhiều kỉ niệm nhưng kỉ niệm ngày đầu tiên tôi đến trường là kỉ niệm sâu sắc nhất đối với tôi trong thời học sinh.

Trước ngày tôi đến trường, buổi chiều hôm ấy mẹ dẫn tôi đi mua đồ dùng học tập để chuẩn bị cho ngày mai,một ngày quan trọng, ngày mà tôi đi học. Bước vào cửa hàng tôi nhanh chân đến ngay nơi để đồ dùng học tập. Tôi lấy bút, vở, sách tôi tự chọn cho mình mà không cần sự giúp đỡ của mẹ. Mẹ tôi chỉ giúp tôi cầm đồ, vì mẹ tôi biết rằng tôi đủ lớn để biết mình muốn gì, mình cần gì. Tôi tự chọn cho mình một chiếc cặp, nó màu hồng và có in hình mấy cô công chúa. Bây giờ nghĩ lại sao lúc ấy tôi lại trẻ con quá vậy. Buổi tối, tôi ngồi chỉnh lại bộ đồng phục mà tôi mới nhận được. Và hôm nay không cần sự thúc giục của mẹ tôi đã nhanh chóng làm các công việc mà trước đây mẹ vẫn làm giúp tôi. Mẹ tôi thấy vậy ngạc nhiên vô cùng và khích lệ tôi bằng lời khen "Con gái mẹ lớn thật rồi". Nhận được lời khen của mẹ tôi càng cố gắng hơn làm các công việc còn lại. Sau khi hoàn thành xong công việc tôi lên giừơng đi ngủ, lạ thay mọi hôm chỉ cần nhắm mắt thôi là tôi có thể ngủ rồi nhưng sao hôm nay tôi không thể nào ngủ được. Thấy tôi không ngủ được mẹ động viên tôi "Ngủ đi con gái, mai phải dậy sớm đó". Sau lời động viên đó tôi yên tâm và nhắm mắt đi ngủ. Vì tôi biết một điều rằng ngày mai tôi đi học.

>> Xem thêm:  Tả về ngôi trường của em

ngay dau tien di hoc - MS89 - Em hãy kể lại ngày đầu tiên đi học

Những tia nắng ấm mùa thu len lỏi qua khung cửa sổ. Tiếng chim hót líu lo. Hôm nay tôi tự mình dậy mà không cần mẹ gọi. Tôi còn nhớ trước đây khi chưa đến bảy giờ thì tôi sẽ không bước chân ra khỏi giừơng mặc cho mẹ gọi lay. Tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân, chuẩn bị trang phục, rồi nhanh chóng ăn sáng. Cả nhà vô cùng ngạc nhiên vì hành động của tôi chỉ có mẹ hiểu rằng con gái của mẹ đã thực sự trưởng thành hơn rất nhiều

Ra khỏi nhà, tôi và mẹ đi trên con đường đến trường. Dọc đường tôi thấy bao bạn học sinh khác quần áo tươm tất trong tay cha mẹ của mình. Chắc hẳn đây cũng chính là những người bạn của tôi những người bạn mà tôi sẽ chơi cùng họ tuy giờ đây tôi chưa biết những người bạn ấy. Con đường này sao hôm nay tôi cảm thấy nó lại ngắn đến thế loáng cái tôi đã đến trường.

Ngoài cổng trường cờ bay phấp phới. Có cả một tấm vải đỏ có hình chữ. Tuy tôi không biết đó là chữ gì nhưng tôi biết nó đang chào đón chúng tôi, những học sinh mới. Chắc là không có tiếng mẹ gọi tôi chắc tôi sẽ ở đây mãi thôi "Vào đi con gái". Bước vào trường tôi thấy hàng loạt cây cổ thụ và ba dãy nhà cao tầng tuy nơi này lạ lẫm nhưng cảm giác rất thân quen. Màu vàng của các dãy nhà làm tôi cảm thấy càng thân quen hơn. Tiếng trống trường rục rã tất cả học sinh tập trung. Thầy hiệu trưởng lên đọc bài thuyết trình đón năm học mới. Sau đó chúng tôi được xếp hàng điểm danh vào lớp. Lúc này khi phải rời xa vòng tay mẹ tôi thấy sợ vô cùng có vài bạn đã khóc. Nhưng được thầy cô an ủi chúng tôi thấy tự tin hơn bước vào lớp học

>> Xem thêm:  MS161 - Tưởng tượng là Liên kể lại truyện ngắn "Hai đứa trẻ" của Thạch Lam

Vào lớp học, chúng tôi vào chỗ ngồi. Trong lớp những cô bạn, cậu bạn mới mà tôi chưa từng biết nhưng sao tôi cứ coi họ như là gia đình của mình. Chắc họ sẽ là những người bạn của tôi, những người bạn bé nhỏ. Giờ đây ngoài kia chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng gió vi vu. Tiếng phấn nhẹ nhàng những nét chữ in trên bảng và tôi biết hôm nay tôi đi học

Kí ức có những niệm buồn kỉ niêm vui. Có kỉ niệm suốt đời ta không quên có kỉ niệm ta không hề nhớ. Dù gì đi chăng nữa nó luôn là những kí ức đẹp đẽ. Hãy viết ra những kỉ niêm đó như câu truyện tôi vừa viết, hãy trân trọng nó vì nó đánh dấu sự trưởng thành của chúng ta.

Vũ Thị Thanh Huyền

Lớp 8C – Trường THCS Thái Sơn, An Lão, Hải Phòng

Bài viết liên quan