Phần 3 Đề 13: Tả cảnh hoàng hôn trên quê hương em.


Phần 3 Đề 13: Tả cảnh hoàng hôn trên quê hương em.

Hướng dẫn

Mỗi người sinh ra đều có một quê hương. Ai cũng dành cho quê hương mình những tình cảm đặc biệt. Có người yêu thiết tha dòng kênh chảy quanh làng, có người luôn mang theo hình bóng của mái đình cổ kính. Riêng tôi, những buổi chiều hoàng hôn về trên quê hương lại gợi lên những tình cảm sâu sắc nhất.

Quê tôi là một vùng biển nghèo. Chỉ có gió Lào và cát trắng. Chỉ có mênh mông là biển xanh. Có lẽ vì thế mà những buổi chiều hoàng hôn đây cũng thật đặc biệt. Ngày ở vùng biển dường như cũng dài hơn ở những nơi khác. Tôi tin rằng quê tôi là nơi tiếp giáp giữa đất và trời nên mặt trời cứ dùng dằng, lưu luyến không muốn xa mặt đất. Hoàng hôn buông xuống bao giờ cũng muộn. Mặt trời về chiều cũng không giống như những vùng quê khác. Nó lừ lừ xuất hiện, đỏ như một khối cầu lửa khổng lồ treo lơ lửng trên mặt biển. Mặt trời tỏa ra những tia nắng màu đỏ thẫm lan tràn lên mặt nước. Mặt biển lúc này không có cái vẻ xanh dịu hiền, bình lặng mà độc một màu đỏ thẫm hung dữ. Gió như cũng mạnh hơn. Những hàng phi lao chắn xát xõa xươi trong gió. Gió làm tung cát mù mịt. Gió làm những đợt thủy triều xô mạnh vào bờ biển. Những cánh chim hải âu chao đảo trong những làn gió cuồng nhiệt của biển khơi. Hoàng hôn cứ dần dần chiếm lĩnh biển khơi. Nhưng cái vẻ hung dữ đó không kéo dài bao lâu. Rồi không hiểu sao tất cả nhanh chóng trở về trong yên lặng, mặt biển dần trở về bình yên. Những con sóng xô bờ mỗi lúc cũng hiền lành hơn. Sóng cứ nhẹ nhàng, dịu dàng vỗ vào bờ cát như muốn xoa dịu những gì là bỏng rát. Những chú cá biển bắt đầu ngoi lên mặt nước để tận hưởng những khoảnh khắc cuối ngày. Một vài chú cá nhỏ nghịch ngợm nhảy vọt lên mặt nước như muốn hướng tới mặt trời. Ông mặt trời lại trở về nơi đã ra đi. Lúc này một nửa người đã chìm xuống đại dương bao la, một nửa vẫn đỏ rực trên mặt nước như muốn ở lại với không trung. Cảnh tượng thật hùng vĩ. Mọi người trong làng bắt đầu rủ nhau ra bờ biển. Có người ra biển để tận hưởng những làn gió biển cuối ngày. Những đứa trẻ chạy dọc bờ biển nhặt những chú cá nhỏ bị sóng đánh dạt vào bờ. Xa xa, những chiếc thuyền đang trở về bờ sau một ngày đi biển đầy vất vả. Phía cuối trời, mặt trăng hình lưỡi liềm đang dần xuất hiện, nhẹ nhàng, bình lặng.

>> Xem thêm:  Cảm nhận của anh (chị) về cái tài và cái tâm của Nguyễn Tuân thể hiện qua hai kiệt tác của hai chặng đường sáng tạo: truyện ngắn Chữ người tử tù và tùy hút Người lái đò Sông Đà

Đã biết bao lần tôi ra ngắm biển lúc hoàng hôn. Nhưng lần nào tôi cũng có cảm giác như lần đầu. Tôi yêu tha thiết những buổi chiều như thế. Những buổi chiều biển ngập tràn hoàng hôn.

Theo Vanbantailieu.com

Bài viết liên quan