Viết một đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp


Viết một đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp – Đoạn văn tả ngoại hình của cô giáo em

Sau mẹ, cô giáo là người em thường tiếp xúc nhất. Cô giáo em hơn ba mươi tuổi. Cô thân mật, gần gũi với chúng em bằng tấm lòng tận tụy với học sinh, yêu nghề, mến trẻ. Mái tóc cô mềm mượt, dài đến nửa lưng. Mắt cô ấm áp, dịu dàng hướng về chúng em ân cần bảo ban và nhắc nhở mọi việc. Đôi mắt ấy giãn ra trong nụ cười cởi mở, hàng mi dài và đẹp khép hờ, rung nhè nhẹ. Cô giáo em đẹp lắm, tay cô thon dài, trắng muốt. Vóc dáng cô thon thả, thướt tha trong tà áo dài màu ngà, hoa tím li ti. Cô đi lại giữa hai dãy bàn học sinh, toả hơi ấm âu yếm dìu dắt chúng em trên con đường khám phá kiến thức. Em rất quý mến cô giáo của em.

Viết một đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp – Đoạn văn tả ngoại hình một chú công nhân

Có thể thấy tầm vóc sản xuất và sự lớn mạnh của nhà máy thép ngay trong vóc dáng của chú Hùng. Chú Hùng cao lớn, vạm vỡ trong bộ đồ công nhân màu xanh đậm. Ngực chú rộng, nở nang dưới lớp áo căng phồng. Bắp tay của chú nổi cuồn cuộn bắp cơ như lực sĩ khi chú tập tạ. Chú Hùng là người điềm tĩnh, ít nói. Mắt chú to, ánh mắt bình thản, từ tốn. Hàng mi mắt đen rậm, hấp háy cười mỗi khi muốn dỗ dành một em bé đang khóc nhè. Môi chú đỏ như son, đầy đặn, phúc hậu. Cặp môi ấy dâu ra khi chú làm điệu bộ chọc cười các em bé.Chú Hùng đi lại nhanh nhẹn, làm việc gì cũng dứt khoát, gọn gàng. Vì thế, chú luôn luôn chỉ huy công việc chung của xóm. Cả xóm em rất quý chú, vẫn hay gọi chú bằng biệt danh “chú Hùng thép”. Em rất thích được đi chơi với chú.

>> Xem thêm:  Kể lại câu chuyện cổ tích Sự tích chú Cuội cung trăng theo lời Cuội

Viết một đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp – Đoạn văn tả ngoại hình của bác hàng xóm

Bác Tùng là giáo sư trường Đại học Sư phạm Kĩ thuật. Bác nay đã sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn hăng say tham gia công tác giảng dạy vì bác còn khoẻ. Bác có vóc người cao, da ngăm ngăm rám nắng. Tóc bác đã ngả bạc hoa râm cả mái đầu. Đôi lông mày rộng cũng bạc như màu tóc. Sau làn kính lão nghiêm nghị, đôi mắt bác hấp háy cười chan hoà, thân ái cùng mọi người trong xóm. Bác Tùng lúc nào cũng đàng hoàng, tươm tất trong bộ âu phục màu xám nhạt. Đặc biệt, bác có đôi bàn tay thon đẹp với những ngón tay dài tháp bút của một người cả đời chỉ cầm viết. Ấy thế mà bác lại dạy kĩ thuật điện cơ khí rất giỏi, nổi tiếng là giáo sư kì cựu của trường Đại học. Mọi người trong xóm ai cũng kính trọng và yêu mến bác Tùng.

Viết một đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp – Đoạn văn tả ngoại hìnhmột bác nông dân

Bác Sơn quanh năm gắn bó với mấy mẩu ruộng gieo lúa mới. Công việc cần mẫn một nắng hai sương ấy in hằn lên làn da đen bóng của bác, lên những cơ thịt khoẻ mạnh, rắn chắc của cánh tay, bắp đùi. Tóc bác lúc nào cũng búi ngắn để lộ cái gáy tròn trịa, mập mạp, cũng đen như màu da tay chân. Mắt bác sáng, đã có nhiều nếp nhăn ở đuôi mắt. Đôi lông mày rộng hay chau lại, suy nghĩ đắn đo. Bản tính nông dân chân thật làm nên vẻ rụt rè của bác và sự siêng năng cần cù đắp bồi cho lòng hăng say tham gia công việc chung của xóm làng. Bác hay cười, cái cười thân mật, gần gũi khiến bà con hàng xóm tin yêu, cái cười sẵn lòng giúp đỡ bà con lối xóm. Bác Sơn là người đáng mến nhất xóm em.

Bài viết liên quan