Đóng vai chú gà chọi kể về số phận bị bỏ rơi của mình- Văn 10


Đề bài: Em hãy đóng vai chú gà chọi kể về số phận bị bỏ rơi của mình.

Tôi tên là Chiến Thắng. Cái tên này có được là do cậu thành đặt cho tôi sau những trận thắng luôn luôn vẻ vang liên tiếp trên các sới chọi gà trong làng. Vậy mà giờ đây cậu chủ đã bỏ rơi tôi để chạy theo những trò chơi mới.

Và khi mà tôi cứ nghĩ đến quá khứ hào hùng là tôi lại cứ như thấy mình vui lên được một chút. Dạo ấy cậu Vũ cũng luôn luôn hãnh diện về tôi ghê lắm. Thử hỏi trong làng có con gà chọi nào mà lại có thể sánh được với tôi? Và cứ mỗi lần cậu chủ thả tôi vào sới,thì tôi luôn tự tin vào bản thân mình, tôi như hiên ngang tôi hiên ngang ưỡn ngực, ngẩng đầu, khoe thân hình nở nang cũng lại rất đỗi săn chắc. Và có thể thấy được chính hai chiếc cựa nhọn hoắt chĩa ngang, và chính với bộ móng sắc khiến đối thủ phải nể sợ. Ta như có thể thấy đượ ctrận đấu nào cũng sẽ kết thúc khá nhanh chóng vì chỉ sau vài đòn đá độc là tôi đã hạ gục đối thủ rồi. Bản thân tôi lại như rất thích được nghe những tiếng reo hò tán thưởng của người xem và hơn hết đó chính là tiếng khen âu yếm của cậuVũ. Và có thể thấy rằng sau mỗi trận thắng như thế, tôi như lại được cậu chủ nuông chiều, săn sóc bồi bổ rất nhiều. Cậu luôn mua cho tôi những đồ ăn ngon, và có khi là những buổi cậu được nghỉ cậu ra vườn đào cho tôi những con giun béo ngậy thơm ngon biết bao. Và cũng chính vì thế mà tôi tin rằng đời tôi lúc đó như chỉ có niềm vui chứ không có nỗi buồn. Vậy mà chính một sự kiện bất ngờ xảy ra làm thay đổi số phận của tôi.

>> Xem thêm:  Bài học về nhân cách mà anh (chị) rút ra từ các câu chuyện về Thái phó Tô Hiến Thành và Thái sư Trần Thủ Độ

Đó là độ vào khoảng đầu tháng sáu, Bỗng dưng một anh người trong làng làm việc từ trên phố lâu năm, nay lại về quê để mở quán điện tử với những chiếc máy tính sang trọng. Thế là những thanh niên và những đứa trẻ tầm hơn chục tuổi cứ xếp hàng để được chơi các trò chơi điện tử. Và đáng tiếc cậu Vũ cũng đến những trò chơi đó, cậu như ham mê, bỏ cả học hành và bỏ cả tôi không còn cho tôi đi chọi ở các sới chọi nữa. Cậu như bị mấy cái máy kì lạ ấy cuốn hút.

Cậu ấy bận chơi điện tử đến mức đã cho tôi ăn uống qua loa và không còn săn sóc tôi kĩ càng như trước nữa.Vfa buồn nhất là có khi cả tuần, cậu chẳng xoa bóp rượu nghệ vào thân mình hay cả vào những cặp đùi võ sĩ của tôi. Chính vì lẽ đó mà tôi xuống sắc hẳn, mào tái nhợt, nước da cũng không còn đỏ đắn như xưa. Và dường như suốt ngày, suốt tháng tôi bị nhốt trong chiếc lồng để dưới gốc cây mít ở góc vườn. Và cả những sự vật như quẩn quanh, tù túng khiến tôi bực bội và buồn chán.

Tôi như rất nhớ những trận đấu sôi động đầy tiếng reo hò, cổ vũ. Tôi nhớ những buổi chiều, cậu chủ như cũng đã ẵm tôi trên tay đi dạo khắp làng. Tôi thèm những tiếng trầm trổ, khen ngợi tôi rằng “Chà! Đẹp thật! Khỏe thật!”. Hay đó còn chính là “Đánh thế mới gọi là đánh chứ! Xứng danh Oanh Liệt!”. Còn giờ đây, thì sao chứ? Tôi như cũng đã thấm thía nỗi tủi thân của một kẻ bị bỏ rơi. Có thể nói rằng chính cậu chủ coi tôi nào có khác gì đám gà trống, gà mái và lũ gà con tầm thường chỉ biết bươi đất tìm con giun, hay những con dế, nhặt hạt rơi hạt vãi

>> Xem thêm:  Bình luận câu nói: Làm việc tránh cho ta ba cái hại to: sự buồn, sự mắc vào các tật xấu, sự túng bấn- Văn 11

Và tôi thật buồn, tôi muốn cậu chủ, cậu Vũ của tôi lại chăm sóc tôi như trước, không say mê điện tử mà sẽ chú tâm vào việc học của mình hơn. Nhìn cảnh như thế này tôi thật sự rất buồn cho cậu chủ.

Nguồn: Văn mẫu hay

Bài viết liên quan