Kể một kỉ niệm khó quên với một người bạn cũ


Kể một kỉ niệm khó quên với một người bạn cũ

Gợi ý

Tôi là một đứa trẻ thành phố. Gắn bó với tôi là những con phố lúc nào cũng đông đúc, là những trò chơi điện tử có thể khiến ta quên hết thời gian… Vì vậy, tôi rất vui khi hè vừa qua được bố cho về quê chơi, ở đó có một kỉ niệm mà tôi nhớ mãi.

Quê nội tôi là một làng nhỏ ỏ huyện Nam Sách, Hải Dượng. Mỗi năm tôi vẫn về đó vài lần, nhưng thường là đi ngay. Hè vừa rồi tôi được ở những một tháng với ông bà. Tôi làm quen với những người bạn mới, trong đó có Dần. Cậu ta bằng tuổi tôi, thấp hơn tôi một chút và rất hiền. Chúng tôi hợp nhau lắm. Tôi thường quẩn quanh bên cậu, cùng làm diều và đem thả trên đê. Nằm dài ra cỏ ngắm nhìn con diều bay cao, lắng nghe sáo diều vi vu trong gió thật tuyệt. Nhưng đối với tôi, kỉ niệm đáng nhớ nhất là lần hai đứa cùng đi tát cá.

Đồng làng có những con lạch nhỏ dẫn nước, thỉnh thoảng lũ trẻ lại be bờ tát cá. Khi Dần nói với tôi ý định ấy, tôi thích lắm, nằng nặc xin bà bằng được cho phép cùng đi với cậu ta. Chúng tôi ra đồng, mang theo hai cái chậu nhôm và cái giỏ. Dần chọn một đoạn lạch rồi bọn tôi hì hục đắp hai con đập hai đầu. Sau đó, mỗi đứa một chậu, ra sức múc nước đổ ra ngoài. Trời không nắng, lại có gió mát, thế nhưng chỉ một lúc là tôi thấy mệt, phải dừng lại thở mới múc tiếp được, còn Dần làm không ngơi tay. Nước cứ rút dần, rút dần rồi cạn chỉ còn chừng gang tay. Tôi sung sướng quên cả mệt khi nhìn thấy mấy con cá bơi cuống quýt. Mặc kệ Dần be be tát tát đằng kia, tôi mê mải đuổi theo tóm bắt chúng: này là cá diếc, này là cá cờ, có cả vài con rô ron và những con tôm nữa. Hết cá, chúng tôi mò ốc. Dần còn bắt được cả những con cua trốn dưới bùn và móc cua trong những cái hang bên bờ lạch. Phải là hang có một chút đất mới đùn ra mới đúng là “mò cua”. Tôi cũng thử thò tay vào một cái mà nhưng khó quá, vì hang bé tí, phải thọc mãi tay, móc đất mới vào sâu được. Nhưng khi chạm được con cua thì đau điếng vì gai nhọn mai cua đâm vào.

>> Xem thêm:  Kể về thầy giáo mà em quý mến

Kết quả lao động suốt buổi chiều của chúng tôi là một xâu cá (chẳng có con cá nào to), một ít cua, một ít ốc vặn, một nắm tôm. Dần chia cho tôi cá, còn mình lấy những thứ còn lại. Chúng tôi ra sông tắm cho sạch bùn đất rồi mới về..

Hôm ấy, bà tôi làm món cá rán ròn. Nói thực với các bạn, đây là lần đầu tôi ăn những còn cá bé tí thế, nhưng cảm thấy rất ngon. Nhìn tôi ăn một lúc mấy bát cơm, ông bà cứ tủm tỉm cười.

Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi thấy mình mẩy mỏi rời rã. Nhưng tôi vẫn vui. Nhất định về Hà Nội, tôi phải kể chuyện này cho bọn thằng Minh nghe mới được.

Sachtailieu.com

Bài viết liên quan