MS182 – Viết về một người thân của em


Đề bài: Viết về một người thân của em

Bài làm

Bà út tôi

Hôm nay tôi xin tha thiết kể lại một câu chuyện thương tâm có thật mà ắc hẳn không ai khỏi chạnh lòng, xót xa.

Tôi gặp lại bà – cô ruột của mẹ. Người đàn bà mang đôi mắt sâu thẳm lúc nào cũng chan chứa những nỗi niềm mơn man. Tôi gọi người phụ nữ ấy là bà út. Một chồng – hai con và mái nhà nhém hạnh phúc.

Cuộc đời bội bạc, phũ phàng, cái khó nghèo vây bám, đeo mang mãi chẳng dứt. Cuộc sống gia đình thiếu túng, chỉ tình yêu thôi thì không đủ để khỏa lấp khi dục vọng con người ta đã quá lớn, có lẽ vì thế mà người mẹ ruột của bà út tôi đã nhẫn tâm bỏ xứ, rứt ruột rời chồng con tha hương đi tìm bến đổ mới. Cảnh nghèo vốn đã bế tắc, nay còn phải gà trống nuôi con, đời phải chăng là những chuỗi ngày liên miên cùng cực, bất lực và nhắm mắt buông xuôi. Còn lại trong mái nhà hiu hắt hôm nay là người cha già lủi thủi cùng cô con gái bé nhỏ là bà út tôi. Thế nhưng rồi, cuộc đời lại một lần nữa tàn nhẫn, như một cơn ác mộng guồng quay hết mọi thứ đáng lẽ còn hy vọng và êm ấm. Thương vợ nhưng tủi nhục vì vợ chê bay mà cứ vậy cha của bà út tôi ngày càng một lún sâu hơn vào rượu chè, bê bối và lê thê, chẳng còn đủ sức lực và khả năng để lo lắng cho gia đình. Năm bà út tôi mười hai tuổi một nghịch cảnh tàn khốc đã xảy đến, trong một cơn say mèm người cha mà đã từng là tất cả, từng là trụ cột, từng là tình yêu nương tựa của cả một mái ấm nhưng nhất thời trong giây phút nông nổi, bồng bột, ức chế đã không kìm được cảm xúc và nỡ tâm cưỡng hiếp cả con gái ruột của mình. Sau sự việc, sau cơn say dữ dội, người cha già đã khóc rất nhiều vì bứt rứt, ăn năn, xấu hổ chỉ vì không còn vợ, không có ai thỏa mãn nhu cầu tâm sinh lý mà mới xảy ra sự việc đau lòng này ngay chính với con gái ruột của mình, ngay sau đó người đàn ông này đã rời quê đi biệt tăm biệt tích để lại duy nhất là bức thư tạ lỗi với dòng chữ ngoằn nghèo, gà bới, được viết nắn nót từ bàn tay lấm đầy bùn đất của người cha không được học hành đến nơi chốn: "Cho ba sin lỏi".

>> Xem thêm:  MS231 - Viết cho Người mẹ của em

viet ve nguoi than - MS182 - Viết về một người thân của em

Đau đớn, bà út tôi khi ấy cố gắng vượt qua nỗi đau và nỗi ám ảnh vì người ba ruột để còn tiếp tục cho cuộc sống sau này. Việc học dở dang, năm 20 tuổi có một chàng trai trẻ từ Sài Gòn về quê lập nghiệp. Một mối lương duyên bắt đầu từ đây với bà út tôi, dù vẫn còn ám ảnh chuyện ngày trước nhưng tình yêu của anh chàng vĩ đại này đã từng ngày khâu lành lại vết thương nhửng tưởng còn rướm máu, đeo đẳng cả cuộc đời bà.

Cuối cùng cả hai cũng tiến đến hôn nhân, người đời có lẽ sẽ gật đầu và mĩm cười cho một người đàn bà sóng gió cả cuộc đời hôm nay cũng an yên một mái ấm đích thực. Có hai cậu con trai kháu khỉnh, mái nhà kiên chắc, vững vàng và đầm ấm. Nhưng rồi mọi thứ đã không bình yên như chúng ta vẫn tưởng, công việc làm ăn thất bại, người đời xào xáo để rồi lọt đến tai chồng của bà chuyện bà út tôi bị xâm hại năm ấy. Khinh ghẻ vợ, người đàn ông trở nên tệ bạc, ruồng rẫy cả gia đình. Ông sa vào gái gú nhám nhúa, cờ bạc sa đà, rượu chè sớm tối. Về đến nhà là lại lăn ra ngủ không thì chữi bới, móc méo, khinh bỉ giày xéo, chà đạp lên vết thương năm ấy của bà út đáng lẽ đã được chôn vùi từ rất rất lâu rồi.

>> Xem thêm:  MS172 - Cảm nghĩ về cha

Quả thật tôi chấp nhận và luôn nhớ như in trong đầu câu nói mà mẹ tôi mỗi ngày vẫn thường nhai đi nhai lại: Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng. Mỗi ngày những trận đánh đập, bạo hành dã man vẫn không có hồi kết. Bà út tôi phải cắn răng ôm các con chạy trốn khắp bờ bụi, lạy lụt van xin đừng đánh đập nữa. Tiếng khóc nức nở, tiếng các con ướt ác la toát lên giữa tiếng bạo hành cùng tiếng van tha của người vợ bất hạnh. Những cú đánh mạnh tay từ trên cao giáng xuống đầu, những cú đá không nương từ phía sau đạp tới, những cái nắm đầu mạnh bạo, cào xé, đẩy ngả rồi bóp cổ, tán mặt đến sưng tấy hết cả mình mẩy, mặt mày. Phụ nữ rồi sẽ già đi, nhan sắc rồi sẽ phai tàn, chỉ có người bạn đời là người duy nhất có thể cứu lấy một thanh xuân trẻ đẹp mãi. Tôi chắc chắn như vậy! Cái đẹp diện mạo, hình thức là cái đẹp hư cấu và mờ ảo, cái đẹp trong tâm hồn, cái đẹp từ sự chân thành và thấu hiểu, cảm thông mới thật sự là hạnh phúc vĩnh cửu và bất diệt với thời gian.

Nếu như ngày ấy không nghèo, nếu như tình yêu và vật chất đủ để đổi lấy trái tim của mẹ khi ấy thì gia đình của bà út có lẽ cũng xứng đáng để hưởng đầy đủ và trọng vẹn hạnh phúc. Bây giờ bà út tôi đã li dị chồng, bà một mình nuôi hai cậu con trai ăn học, mỗi lần khi nhắc về chồng, tôi vẫn thấy đôi mắt bà đầy dỗi niềm tự hào, có khi rơm rớm nước mắt lại lấy tay duội nhẹ một lần rồi ngước lên, gạt ngang hàng nước mắt đang tuôn tuôn. Tôi đã từng hỏi sao bà không hận người chồng phụ bạc đó? Bà ngậm cười: "Tình yêu không có lí do để thù hận, cho dù có là đau đớn thì cũng là tình yêu, càng không thể đem tổn thương ra để rứt bỏ tình yêu, đó mới là yêu." Cũng câu hỏi tôi lại hỏi sao bà út không hận ba mình? Bà buồn trĩu, khum mặt xuống, hai tay bấu lấy nhau rồi thủ thỉ: "Cho dù thế gian có xoay chuyển thì mãi mãi dòng máu này cũng không cắt rời được với dòng máu kia." Câu trả lời chỉ vỏn vẹn là vậy, tôi hỏi tiếp tại sao khi sự việc đau lòng ấy xảy ra không thấy bà út tuyệt vọng rồi nghĩ quẩn. Bà út tôi cười rồi thở phào: "Chết liệu có trở lại được bình thường không, liệu có xóa sạch hết được mọi thứ còn trên dương thế?"

>> Xem thêm:  Cảm nhận về khổ thơ thứ 4 trong bài thơ ông Đồ

Có lẽ những câu chuyện tình cảm trái ngang, éo le, bất hạnh song vẫn luôn tồn tại mà chúng ta không biết được. Hạnh phúc gia đình là điều cần trân quý, thôi xin đừng ai một lần nữa bước vào cuộc đời bà tôi rồi gieo rắc vào trái tim mỏng manh ấy những niềm đau, nước mắt nữa, cho dù chỉ còn là 3 người, dù chỉ là một mình mẹ với hai con, nhưng cũng đủ hơi ấm tiếng cười rồi, bây giờ cũng đã tuổi xế chiều, có lẽ quá khứ chỉ là hoài niệm cũ kỉ đến lúc phải gạt bỏ, lãng quên vào dĩ vãng, những người thân yêu của hiện tại sẽ là tương lai, là mái nhà đến hết quãng đời của bà út…Có lẽ và hy vọng!

Võ Như Khánh

Lớp 10A2 – Trường THPT Trương Vĩnh Ký, Bến Tre

Bài viết liên quan