MS343 – Kể lại kỉ niệm gắn với những năm tháng học trò


Đề bài: Kể lại kỉ niệm gắn với những năm tháng học trò của em

Bài làm

Ngoài hiên đầy nắng. Những giọt nắng tinh nghịch nhảy nhót trên sân nhà tôi và gieo xuống hai bàn tay tôi một thứ ấm áp dễ chịu. Gió nhẹ nhàng thổi cánh phượng hồng rơi xuống, khẽ lướt qua vai tôi và chạm mặt đất. Tôi ngước nhìn lên, tán lá phượng đung đưa, đung đưa… Tôi bất giác mỉm cười. Màu đỏ rực lửa, thắm hồng một khoảng trời xanh, cháy lên trong tim tôi, thắp sáng bùng một khoảng nhỏ trong đó, để những kí ức ngày nào hồi quang. Lòng tôi lại tha thiết về một thời quá vãng đầy những kỉ niệm tưng bừng, rộn rã và lấp lánh lạ kì. Kỉ niệm đó, bỗng hiện lên như một thước phim đã được ấn nút tua lại, để cho tôi nhìn ngắm một lần nữa “tôi của ngày 13”.

Tuổi 13, cái tuổi mới lớn, đã biết lo nghĩ, giận hờn. Tuổi 13, cái tuổi ngây thơ, pha chút ngọt ngào và lém lỉnh. Tuổi 13, cái tuổi mang muôn màu muôn sắc, một màu hồng dễ thương, chút xanh ngây ngô và đỏ sáng bừng một góc trời. Thế mà, cái tuổi đó đã trôi qua rồi đấy! Tôi khẽ nhắm mắt, tựa vào thân cây phượng xù xì màu nâu sạm, hồi lại những ngày tháng tươi đẹp đó, những ngày tháng tuổi học trò và chắc hẳn, đáng nhớ nhất trong tôi.

– Linh ơi! Chiều nay đến học chung với mình đi.

– Chiều bận rồi, trông bé Quyền, Quỳnh chịu học một mình nha! Thôi mình về, chào Quỳnh nha!

– Ừ, chào Linh, thế chiều mình học một mình cũng được. Nhưng mà… – Quỳnh khẽ cúi đầu – Mình nghĩ, nếu Linh lúc sáng bình tĩnh chắc sẽ giải quyết được vấn đề nhanh thôi…

Tôi mỉm cười gượng gạo đáp lại, rồi đạp chiếc xe đạp màu xanh về nhà. Trên đường đi, nắng và gió cứ thế luồn qua tóc tôi mát rười rượi. Chiếc mũ lưỡi trai đen tôi xếp lại để vào giỏ trước để cho gió lùa vào và nghịch bộ tóc đen dài hơi rối xõa trên vai tôi. Tôi chầm chậm đạp, bánh xe cũng quay tròn chầm chậm theo nhịp đạp của tôi. Tôi mơ hồ nhìn những cái cây, những ngôi nhà, những chiếc xe đang lăn bánh vụt qua tôi, nhưng dường như, tâm hồn tôi đang để ở đâu đó, chưa tìm thấy được. Khi về đến nhà, tôi khẽ chào:

>> Xem thêm:  MS337 – Suy nghĩ về câu nói: Bạn đừng nên chờ đợi những quà tặng bất ngờ của cuộc sống mà hãy tự mình làm nên cuộc sống

– Bố mẹ, con mới về!

– Ừ, vào rửa tay rồi ăn cơm, mẹ dọn rồi.

– Dạ.

Buổi trưa hôm đó, tôi còn không nhớ tôi đã ăn gì nữa, chỉ biết rằng, trong tôi đang mang một cảm giác rất tồi tệ. Sau khi rửa bát xong, tôi lên giường nằm và bắt đầu suy nghĩ… Lúc sáng, sau khi biết điểm học kỳ I, tôi không thoa mãn lắm về kết quả của mình, cho dù điểm số cũng lọt và top 3 của lớp, thì điểm môn văn chỉ được 8, thua 1 điểm so với Quyền Trinh. Bụng tức anh ách, tôi đi lên và hỏi cô, cô bảo:

– Này là cô không biết rồi, cô không phụ trách chấm thi lớp ta. Nhưng bài làm em rõ ràng không tốt, sao còn so đo với bạn?

– Rõ ràng em làm bài rất tốt, khảo đi khảo lại thì không tồi, nhưng điểm thi lại thua Trinh, em xin lỗi cô, nhưng rõ ràng lực học của em và bạn có sự chênh lệch chút ít?

– Em không được nói vậy, Linh! – Cô tôi bắt đầu giận. – Em nói thế là không phải, nếu bình thường bạn học kém hơn em, những bạn có quyết tâm ôn bài, thì vị trí cao nhất, rồi bạn cũng sẽ vươn tới! Còn em, đừng quá tự tin về kết quả học tập của mình!

Tôi nhìn cô, nước mắt chực trào, nhưng cố nén lại, lầm lì đi xuống. Đúng vậy! Lúc đó, tôi không phục. Đi qua chỗ Trinh, tôi liếc xéo nhỏ, nhận ra nhỏ giật mình, tôi lại cố kéo cái liếc của mình dài hơn, rồi mới về chỗ. Cả buổi học hôm đó, tôi không nói một lời nào, cũng không thèm giơ tay phát biểu, chỉ chăm chăm ngồi nghĩ mông lung đâu đâu. Ra chơi giữa tiết 4 và tiết 5, tôi đi lên phía bàn nhỏ Trinh, hất mặt hỏi:

– Trinh, đợt thi học kỳ lần này điểm cao ghê nha. – Nói rồi, tôi vỗ tay vài cái, vẻ kịch lắm – Mình rất phục Trinh, có gì chỉ giáo với ha! – Rồi tôi khinh khỉnh cười, đi ra ngoài đứng nhìn lá bàng rơi.

>> Xem thêm:  Dựa vào nội dung bài Dòng sông mặc áo, em hãy tưởng tượng và tả lại dòng sông quê em vào các buổi trong ngày

Tôi lúc đó thiết nghĩ, hẳn nhỏ tức tôi lắm, nhưng cũng không làm được gì. Ừ thì, dù sao lỗi cũng là của nhỏ, bảo nhỏ điểm cao hơn tôi chi, cho nhỏ tức! Suy nghĩ lung một hồi hâu, trống điểm vào cuối tiết, tôi lật đật chạy vào chuẩn bị sách vở. Đang đưa tay mò mò lục lục dưới ngăn bàn, tay tôi bỗng chạm vào mảnh giấy cưng cứng, có lẽ còn mới, tò mò, tôi lục tục mở ra. “ Ơ, bàn mình hôm nay sao lại có giấy rác? Bình thường dọn sạch lắm mà!”. Thấy tờ giấy được gấp tư cẩn thận, ở ngoài có viết ‘Gửi Linh A’ với nét chữ quen quen làm tôi thấy ngờ ngợ. Nhân lúc thầy chưa vào, tôi mở ra xem.

“Linh A,

Mình biết từ sáng giờ, bạn bực mình chuyện gì. Mình rất xin lỗi bạn. Nhưng mà, thực sự, đó là nhờ năng lực của mình, mình đã ôn rất kĩ các dạng đề, nên bài làm của mình khá tốt. Dù sao, mình cũng mong bạn không hiểu lầm mình.

Ký tên: Quyền Trinh”

Tôi chăm chú nhìn tờ giấy lồi lâu, như muốn nuốt chửng từng câu chữ trong tờ giấy. Lòng tôi bỗng thấy nao nao… Nhưng rồi vẫn ngoan cố nghĩ rằng đó chỉ là những lời bịa đặt! Tôi đã làm lơ nhỏ như thế…

Tôi túm lấy cái chăn mỏng, trùm lên đầu, để cái cảm xúc không biết là gì cứ len lỏi trong tâm can tôi tắt ngấm, để tôi được nghỉ ngơi. Thế nhưng, cả trưa hôm ấy, tôi không chợp mắt được tí nào và buổi chiều ngồi học trong một tâm trạng bơ phờ, mệt mỏi. Đang đọc một cuốn sách nói về một cặp bạn rất thân, cứ luôn bên nhau như hình với bóng, rồi bị một hiểu lầm nhỏ mà xa lánh nhau và dần dần không còn gặp lại nhau nữa, rồi sau này, khi một người đã hiểu được sự thật, thì khi quay về, người đó đã không thể gặp lại bạn xưa cũ ngày nào… Tôi ngẩn người trước câu chuyện, thế rồi, hai dòng… ba dòng… bốn dòng nước mắt cứ chảy ra, ướt đẫm cả gò má. “Sao mình ích kỉ quá thế? Sao mình lại có thể ích kỉ đến nỗi mà điểm chác cũng so với bạn với bè mà giận nhỏ, khinh nhỏ thế kia? Rõ ràng người sai là mình, nhỏ cũng xin lỗi mình rồi mà… Sao mình cứ việc giận nhỏ?” Bao ý nghĩ ấy hỗn độn trong đầu tôi thành một mớ lộn xộn không tài nào sắp xếp được. Nó nặng trĩu như đám mây đen còn chưa muốn thả những giọt mưa đã nóng lòng đáp xuống đất mẹ.

>> Xem thêm:  MS324 - Cảm nhận của em về câu nói: Những người bạn giống như những ngôi sao. Họ đến rồi đi. Nhưng những người ở lại mới là những người tỏa sáng.

ky niem hoc tro - MS343 - Kể lại kỉ niệm gắn với những năm tháng học trò

Sáng hôm sau, khi đến lớp, chưa thấy nhỏ đến, tôi bèn nhét hộp sữa kèm mảnh giấy ghi “xin lỗi Trinh” xuống bàn. Lòng hồi hộp nhìn ra ngoài cửa, tay cầm cuốn sách mà không đọc được chữ nào. Khoảng 10 phút sau, Trinh đến. Tôi liền cắm mặt vào cuốn sách, ngó lơ ánh nhìn mang nét rầu rầu của nhỏ. Lát sau, khi đang làm bộ làm tịch nhìn mấy dòng chữ, một cánh tay quàng lấy vai tôi, ghé sát tai tôi và thì thào:

– Thực ra cũng không cần sữa đâu! Vì Trinh biết Linh luôn hiểu thấu mọi việc khi đã bình tĩnh hơn mà!

– Ơ… – Tôi ngớ người, rồi cười – Không cần thì trả lại dùm để Linh uống.

– Mơ đi nha! Coi như tịch thu vào công quỹ, làm bằng chứng cho việc đã chuộc lỗi với Trinh, nhỡ mai mốt có giận tiếp, thì đưa ra dọa à!

Tôi phì cười với cái vẻ tinh nghịch của nhỏ Trinh. Dẫu không phải là bạn thân nhưng tôi có cảm giác nhỏ và tôi gần nhau lắm lắm.

Thế đấy, thước phim ngắn ấy của tôi, không rực rỡ như của người ta, không nhuốm những bài ca buồm vang vọng, không sôi động như tiếng ve đầu hè, chỉ là, nó lắng đọng, chí ít, cũng đã vơi lại ở cái tuổi 13, để là nhịp cầu cho những kỷ niệm vẫn còn tồn đọng sâu trong trái tim nhỏ nhắn này, mãi mãi…

Thái Thị Thùy Linh

Lớp 8A – Trường THCS Thị trấn Mường Xén, Kỳ Sơn, Nghệ An

Bài viết liên quan