MS533 – Kể về kỉ niệm với một người bạn khiến em xúc động nhớ mãi


Đề bài: Kể về kỉ niệm với môt người bạn khiến em xúc động và nhớ mãi

Bài làm

Bước đi trên con đường trải đầy là vàng rơi của mùa thu lòng tôi chợt … các bạn biết không ? Cảm giác khi bước đi trên con đường đó không phải là sự thanh thản yêu đời mà với tôi đó còn là nỗi buồn bởi mỗi khi thu về, mỗi khi nhìn lá rụng và mỗi khi bước trên con đường ấy thì những kí ức , những kỉ niệm về người bạn- người bạn mà tôi suốt đời không thể quên lại ùa về trong tôi đem theo đó là nỗi buồn và cả nước mắt . Có lẽ những kỉ niệm ấy sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho chính bản thân tôi biết bao là nỗi nhớ.

Cơn gió lành lạnh len lỏi vào cơ thế: Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao ? Tôi nhẹ nhàng ngồi bên chiếc ghế đá mà nhớ về những năm tháng với người bạn thân năm nào của tôi. Tôi và bạn ấy quen nhau ở trên đường. Hôm ấy , tôi đang trên đường đi học về thì thấy một bạn gái  đang ngồi bên về đường . Khuôn mặt bạn trông có vẻ buồn, tay chân , quân áo thì lấm lem cả . Thấy thế, tôi liền chạy đến hỏi

-Bạn có chuyện gì à? Trông bạn có vẻ buồn! Mình có thể giúp gì được cho bạn được không ?

Tôi vừa nói dứt thì bạn đấy rút ra từ túi một sấp giấy gì đấy . À thì ra là vé số ( tôi nghĩ thầm) . Và nói với tôi : “ Mình đi từ chiều đến giờ mà chả bán được tờ vé số nào thì mình phải nhịn đói mất”. Khuôn mặt bạn lúc ấy buồn lắm ! Đôi mắt thì hơi rơm rớm nước. Thấy vậy , tôi an ủi và vỗ vai bạn ;

-Vậy mình giúp bạn bán vé số nhé .

-Vậy thì tốt quá ! Mình cảm ơn bạn nhé! – Bạn ấy trả lời.

Nói rồi, tôi và bạn đi khắp nơi và bán vé . Sau một hồi lâu, tôi và bạn cũng bán hết , hai đứa chúng tôi chia tay nhau ra về. Lúc ấy tôi nghĩ : “ Bạn trông thật đáng thương , bằng tuổi mình đã phải đi kiếm sống , bươn chải , lo cho cuộc sống của chính mình thay vì được học tập được vui chơi , được ấp ủ trong tình yêu thương của bố mẹ như những người bạn cùng trang lứa . Tôi còn học được một điều từ bạn đó là biết quý trọng đồng tiền. Nhìn bạn nâng niu , giữ gìn từng đồng tiền lẻ một mà tôi thấy mình thật đáng trách khi bao lâu nay luôn tiêu xào tiền một cách phung phí”. Thế rồi , ngày này qua ngày khác chúng tôi bắt đầu quen nhau và chơi với nhau và tôi thì mỗi ngày đi học về đều qua giúp bạn bán vé số hay khi nào có đồ ăn , quần áo sách vở cho bạn thế thôi . Bố mẹ tôi biết chuyện nên cũng ủng hộ tôi lắm.

>> Xem thêm:  Phân tích bài thơ Tự Tình

ke lai mot ki niem sau sac ve tinh ban cua em - MS533 - Kể về kỉ niệm với một người bạn khiến em xúc động nhớ mãi

Ảnh minh họa

Rồi theo thời gian và năm tháng , tôi và bạn trở thành một đôi bạn rất thân thiết. Tôi bắt đầu biết tên và gia đình bạn.Bạn tên Hồng- là một cô bé có khuôn mặt xinh xắn, thân hình nhỏ nhắn , ,mái tóc dài , đôi bàn tay thì bị chai sạn , nước da thì bị đen sạm do bị rám nắng. Thế rồi , cho đến một ngày – cái ngày cuối cùng tôi gặp bạn mà tôi không hay biết gì hết. Ngày hôm ấy , có môt kỉ niệm mà suốt đời tôi không thể quên và cũng không thể ngờ tới . Hôm đó, hai chúng tôi hẹn nahu ra công viên nhưng tôi ngồi ở đó đợi mãi mà chẳng thấy Hồng đến . Tôi nhìn đông hồ , 5 phút, 10 phút,…30 phút mà chưa thấy Hồng đến.Tôi bắt đấu sốt ruột và lo lắng xen một chút bực tức. Mọi khi Hồng có bao giờ lỡ hẹn đâu . Không những thế  , còn đến đúng giờ nữa , thế mà hôm nay chưa thấy bóng dáng Hồng đâu ? Không biết Hồng có chuyện gì không nữa. Tôi đang định về thì Hồng chạy đến . Hồng nói: “ Cho mình xin lỗi mình,….” . Lúc ấy tôi giận Hồng lắm, tôi phải bỏ cả việc nhà để đến đây tặng quà cho Hồng đã thế lại còn phải chờ lâu nữa chứ. Tôi giận quá nên không nghe mà còn bỏ đi về nhà không quay đầu lại mặc cho Hồng cố gọi.   Mấy ngày sau , tôi cũng không đến chỗ Hồng giúp Hồng bán vé số nữa mà khi đi học về là đi thẳng một mạch về nhà .

Nhưng các bạn biết không ? Chúng tôi không giống như những đôi bạn thâm khác , giận nhau rồi lại làm lành , lại vui đùa cùng nhau như trước mà lần này chúng tôi giận nhau cũng là lần cuối cùng gặp mặt nhau luôn. Sau khi giận Hồng, tôi không đến chơi cũng không tìm Hồng nên không biết tình hình Hồng như thế nào. Rồi đi đường thì tôi nghe thấy người ta bàn tán xôn xao rằng hôm qua mới có một cô bé bị sốt cao lại không ai biết bệnh tình nên khôn được đưa vào bệnh viện, đến khi có người phát hiện đưa vào bệnh viên thì đã quá muộn , cô bé đã qua đời ,…. Có người còn nói, trước khi mất , cô bé ấy cứ luôn muên nói : “ cho mình xin lỗi…” Tôi nghe được tin đó như người bị mất hồn , tôi bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất. Tôi khồng nghĩ gì thêm, chạy một mạch đến nhà Hồng . Đến nơi , tôi thấy mọi thứ quả đúng như những gì tôi nghĩ , tôi bắt đầu không tin vào mắt mình nữa rồi. Người bạn đã gắn bó với tôi suốt hơn một năm qua giờ đã ra đi mãi mãi , không trở về được nữa . Tôi bắt đầu khóc như mưa đến nỗi không còn nước mắt để khóc, chỉ vì một chút nóng giân của bản thân mà đã đánh mất đi người bạn quan trọng nhất của đời mình . Mưa thì có bao giờ nhớ đến nắng mà sao tôi lại nhớ bạn thế này ? Sao bạn lại không dậy chơi  cùng mình nữa vậy , khôn nói gì nữa sao bạn cứ nằm im như vậy hả? Tôi gào lên một cách đau đớn, tuyệt vọng , cảm giác như tim không còn đập nữa vậy. “ Cho tớ xin lỗi” – Đó là  lời tôi muốn nói từ tận đáy lòng mình . Bây giờ, tớ chỉ mong bạn dậy chơi cùng mình, cùng mình nô đùa thế thôi… Tớ nhớ làm sao giọng nói ấm áp dịu dàng của bạn, muốn nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của bạn … nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Cuộc đời tớ luôn có rất nhiều bạn nhưng để tìm một người hiểu mình, thấu hiểu mình , thì không dễ dàng . Không có bạn thì tớ biết làm sao với cuộc sống đầy chông gai ở phía trước , ai sẽ là người cùng tớ chia sẻ những niềm vui , nỗi buồn của tuổi học trò và ai sẽ cùng tớ nô đùa!Cậu có biết không cậu ! Sao cậu nỡ bỏ tí mà đi !

>> Xem thêm:  Cảm nghĩ của em về cô bé bán diêm trong truyện ngắn cùng tên của Andersen

Ánh nắng của buổi chiều tà khẽ rọi vào mặt tôi . Tôi chợt nhận ra đó chỉ là kỉ niệm một thời. Hàng nước mắt khẽ lăn vội trên má không biết từ lúc nào. Tôi đứng dậy và bước đi trên con đường đó mà suy nghĩ về kỉ niệm-suy nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của chính mình .Chỉ vì một chút nông nỗi , một chút nóng nảy mà chính bản thân đã đánh mất đi người bạn của mình . Tôi quả là một người đáng trách phải không? Thường thì người ta sẽ nâng niu , trân trọng người bạn của mình còn tôi thì lại làm bạn cuâ mình xa mình… xa mình mãi mãi. Cuộc sống là thế đó bạn, có những người ở bên ta lâu nhưng cũng có người bạn bên ta một quãng thời gian ngắn. Một năm- đó là quãng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn nhưng những kỉ niệm , những lần nô đùa cùng cậu thì vẫn còn đó , còn mãi trong tâm trí tớ. Qua lần đó, tôi bắt đầu biết suy nghĩ bình tĩnh hơn và biết trân trọng nâng niu  những gì mình đang có để không phải hối tiếc. Giá như thời gian có thể quay trở lại ngày hôm ấy thì có lẽ mình sẽ không giận cậu nữa và cũng không phải bước đi một mình trên con đường này nữa.

Thời gian vẫn từng ngày , từng giờ trôi nhưng kỉ niệm lần đó thì vẫn còn mãi. Nó chính là bài học, là hành trang để tôi bước vào đời. Và tôi vẫn đang từng ngày từng giờ sống sao cho xứng đáng với niềm tin của cậu. Nếu như bây giờ mà có một điều ước nhỉ ? Thì lúc đó tớ sẽ ước được quay trở về những năm tháng tươi đẹp đóm được cùng cậu chơi đùa, cùng nhau chia sẻ những suy nghĩ đầu đời và.. để tớ được bên cậu.

Nguyễn Thúy Quỳnh

Bài viết liên quan