Nếu ngày mai không được sống kiếp con người


Nếu ngày mai không được sống kiếp con người

Nếu ngày mai không được sống kiếp con người, bạn muốn hóa thân thành mây, thành dòng sông, hay thành biến lớn? Nếu được phép hóa thân thành một thứ mà bấy lâu này bạn muốn thử, hãy tưởng tượng, bạn đang đứng giữa cánh đồng, khép dần lại đôi mắt, trong trí nhớ của bạn trải dài toàn một đồi hoa vàng rực rỡ, tâm hồn thanh tịnh, bước đi nhẹ nhàng, không chút gợn buồn về tình ái thế gian, không còn hỉ nộ ái ố, không còn buồn lo, bạn muốn hóa thân thành gì?

Tôi muốn hóa thân thành cây xanh để biết được cuộc đời tôi đã tỏa bóng mát cho những con đường đầy khói bụi và nắng nóng. Tôi sẽ được hóa thành những cây cổ thụ, miên man nghe những câu chuyện của những bạn nhỏ thủ thỉ trên con đường làng thân thuộc. Tôi muốn hóa thành những nhành cây vươn cao và dài ra để che chở cho những mái nhà tranh nghèo nàn chật hẹp. Tôi hóa thành những chiếc lá làm nỗi buôn vương của ai cũng hóa thành kỉ niệm. Hơn hết tôi muốn hóa thân thành cây, chịu những nhát rìu đau đớn để hiểu được con người đang tàn phá cây cối tới mức nào, để thấu hiểu nỗi đau xác thịt của một cái cây cũng giống một con người, cũng đau đớn dày vò và vật vã. Không hiếu được những nỗi đau ấy thì mỗi ngày có bao nhiêu cây bị đốn xuống, có bao nhiêu khu rừng bị tàn phá đến xói mòn, có bao nhiêu cơn lũ quét đã cuốn hết của cải vật chất. Tôi chỉ là một cái cây, nhưng một khi đồng sức đồng lòng, chúng tôi có thể làm một điều lớn lao, bảo về làm mát lành không khí này.

>> Xem thêm:  Phân tích nhân vật Đào trong truyện ngắn Mùa lạc của Nguyễn Khải. Từ đó nêu lên tư tưởng nhân đạo của tác phẩm

Tôi muốn hóa thân thành mưa, để trải dài trên những miền quê đầy gió và cát, để xua đi những ngày mệt nhọc xua đi cái nóng như thiêu như đốt. Có bao giờ bạn hiểu những cơn mưa đến rồi đi, để lại những niềm vui đến bất tận. Mưa như trút nước, những làng mạc làng quê được tắm gội, đắm mình trong thiên nhiên tươi đẹp và sáng lạn. Đấy là tôi những cơn mưa đến đúng lúc, đã khiến cho cuộc sống một đủ đầy và đẹp đẽ, để tôi trở thành một phần của thiên nhiên đầy biến hóa. Nhưng tôi cũng muốn môt lần hóa thành cơn mưa, những cơn mưa không biết bao giờ mới ngớt, để hiểu được nỗi buồn của nhà nông, của những con người làm lụng vất vả để tôi hiểu được cuộc đời tôi cần làm gì và đóng góp điều gì cho quê hương cho đất nước cho những đồng ruộng và quê hương yêu dấu.

Nếu được hóa thân tôi muốn hóa thân thành biển lớn. Người ta bảo biển rộng bao la và đầy bao dung, bao giờ có biển lớn, bao giờ có biển, những nỗi buồn và phiền muộn cũng từ đó qua đi. Người ta đứng trước tôi, hét to lên những niềm phiền muộn và sự vỗ về của tôi đã khiến cho họ nở nụ cười thỏa mãn. CUộc đời là thế phải đi mới đến, phải trải nghiệm, tôi hàng ngàn năm vỗ sóng vào bờ cát, bờ cát vẫn chờ hoài tôi đấy thôi. Nhưng hóa thân vào biển lớn, ôi tôi sợ thân mình ngày ngày bị con người đẩy biết bao nhiêu rác thải, tôi sợ những sinh vật dưới đại dương kia một ngày cạn kiệt và buồn bã vì sự chết dần chết mòn của đồng loại. Tôi muốn một lần hóa thân thành đại dương để biết được, tôi cần gì,, tôi làm được gì cho con người cho thế giới này mà thế giới này lại đối xử với tôi như vậy, tôi không muốn con người đổ lỗi lẫn nhau, bởi tôi cần niềm tin từ các bạn.

>> Xem thêm:  Bình giảng đoạn thơ sau trong bài "Đất nước" của Nguyễn Đình Thi: "Mùa thu nay khác rồi... vọng nói về"

Hóa thân thành mây thành sóng thành cây, để hiểu được làm kiếp người vẫn hạnh phúc. Buồn thì khóc vui thi cười, hạnh phúc có thể hét to lên, Thiên nhiên không có tiếng nói, vẫn vỗ về im lặng và bình yên, đừng để thiên nhiên gào thét và nổi giận, chính con người phải hứng chịu tất cả, nỗi đau và sự trừng phạt.

Bài viết liên quan