Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu


Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu

Bài làm

Hương gió heo may kéo ánh mắt tôi về bên song cửa sổ ấy. Oa! Hoa sữa đã nở đầy trên những chúm lá xanh, cái se lạnh như muốn bao trùm ngút ngàn bầu trời trắng xóa kia. Sắp đông rồi, thầy có lạnh không?

Khu nhà tập thể ấy đã lặng đi với thời gian, nhưng ở cái góc cạnh bờ ao, một cánh cửa gỗ vẫn đóng mở mỗi ngày, những chậu hoa cây cảnh vẫn vươn lên mạnh mẽ từng phút giây. Đằng sau bông hoa giấy hồng đang khẽ đung đưa, tôi chợt nhớ đến nụ cười ấy, nụ cười bất chấp cái giá buốt vẫn tươi mới và tràn đầy sức sống của người thầy nay đã ngoài tám mươi.

– Ơ kìa! Sao lại có một ông cụ nào trong trường thế? Chắc phụ huynh nào đó thôi!

Đó là câu nói đầy vẻ ngạc nhiên của cô bé lớp 10 ngây thơ khi vừa đặt chân vào mái trường cấp 3, là tôi! Tôi ngắm cụ già đó mãi, nước da hồng hào, đôi mắt sáng ngời, nụ cười mỉm làm cụ đẹp đẽ hơn biết bao, có lẽ trong cuộc đời tôi chưa gặp được ai đẹp đến thế. Cái tuổi già kéo cụ đi chậm lại, nhưng cụ không chống gậy, cụ vẫn bước đi vững vàng bằng đôi chân gầy gò nhỏ bé.

– Không phải cụ già bình thường đâu mấy đứa, cụ là thầy giáo, thầy Vinh. Cả cuộc đời thầy hi sinh cống hiến cho nghề giáo, thầy sống một mình, chịu gian chịu khó sống ở đây, thầy thích ở đây lắm!- Người thầy dạy thể dục năm ấy chia sẻ với chúng tôi.

>> Xem thêm:  Tả chiếc bàn học của em

Mỗi ngày trôi qua, đôi chân ấy vẫn ngang qua từng góc sân, thầy ngồi bên bệ ghế đá, ngắm từng cành hoa, bức tường cũ, thầy tự mình cầm lấy chiếc nồi cơm nhỏ, cũ, nó sắp hỏng đến mức chắc chẳng dùng được nữa, đi bộ và đưa ra tiệm sửa. Tôi ngưỡng mộ thầy lắm! Dắt xe điện từ sân trường ra, tôi và cô bạn đã giúp thầy mang nồi cơm ấy đến tận cửa hàng, thầy nhất định không chịu lên xe ngồi, thầy cười và nói:

– Thôi, các em giúp thầy mang nồi ra tiệm là được rồi, còn thầy đi bộ ra đó cũng được…

Thầy trân trọng từng thứ thầy có, thầy trân trọng sức khỏe bản thân, thầy trân trọng cuộc sống này! 20/11 năm ấy, lớp tôi sôi nổi bàn tán cùng nhau mua quà tặng tri ân giáo viên lớp. Chợt thoáng dừng lại, lại đưa mắt qua song cửa sổ, ngóng ra khu nhà cũ xa, thầy đang chăm đàn cá ao nhà trường, trong chiếc quần nâu bạc và chiếc áo khoác mỏng ai đó đã tặng thầy từ rất lâu, tôi quyết định cùng mấy nhỏ bạn trích ra chút tiền nhỏ, mua tặng thầy chiếc khăn lụa.

Với niềm mong ước mùa đông năm ấy thầy không thấy cái lạnh xâm chiếm toàn thân nữa, chúng tôi rảo bước, háo hức lắm.

Hôm đó trời lạnh, thầy ngồi một mình bên ô cửa cũ, đôi mắt thầy long lanh, thầy nhìn từng đám học trò tíu tít ôm những bó hoa đỏ rực, những túi quà to ụ, quấn quýt bên thầy cô của chúng, thầy nở nụ cười tươi, chắc có lẽ những kí ức năm xưa lại tràn về bên tâm trí thầy. Chúng tôi bước đến, ngại ngùng lắm, đôi tay đưa ra chiếc khăn lụa, khoác lên vai thầy, thầy cười vui lắm, rưng rưng đôi mắt, tay thầy nắm chặt lấy tay chúng tôi. Ôi cái hơi ấm của một nhà giáo hiến trọn cuộc đời cho mái trường này nó ngọt ngào, nó truyền lan, làm tôi ấm áp hơn nhiều.

>> Xem thêm:  Soạn bài Có chí thì nên

– Con chúc thầy mãi mạnh khỏe, chúng con chẳng có gì, mong thầy nhận chiếc khăn này, đeo cho ấm áp nhé thầy!

Chúng tôi và thầy nhìn nhau cười. Thầy trò chưa từng học cùng nhau, chưa từng gặp và nói chuyện, ấy mà lại trở lên thân thiết như đã từng. Chúng tôi bước tới khơi dậy hình ảnh những học trò năm xưa, nay đều đã thành đạt hết cả rồi. Thầy hỏi tên, lớp của chúng tôi, như để nhớ mãi rằng mình có thêm những đứa học trò ấy. Chúng tôi thì thấy như có một người thầy giáo vậy. Thầy chẳng dạy tôi con chữ, nhưng dạy tôi cách sống, để được mọi người trân trọng.

Những ngày mùa đông sau đó, thầy vẫn khoác chiếc khăn lụa chúng tôi tặng, thầy vẫn làm những công việc thường ngày. Trên bàn tay nâng niu của thầy, những bông mai bông giấy vẫn nở rộ trong ánh nắng hay làn gió buốt ghé qua.

Căn nhà nhỏ ấy đã có những lần chúng tôi giúp thầy dọn dẹp ngăn nắp. Mọi vật trong căn nhà nhỏ ấy đều lưu trữ biết bao kỉ niệm của thầy với nghề giáo cao quý. Thầy nhắc chúng tôi nhẹ nhàng khi xem ngắm và lau chùi chúng. Thầy, vẫn đôi mắt long lanh sáng ngời, trìu mến nhìn chúng tôi với lời cảm ơn tha thiết. Chúng tôi cũng nhìn thầy, nụ cười mãi trong lòng nở rộ bao niềm vui, dù hơi mệt, nhưng chúng tôi cảm thấy dường như được cho một điều gì đó.

>> Xem thêm:  Tả một cây bàng ở trường em

Hoa sữa năm nay vẫn ngào ngạt, sau song cửa sổ kia. Bóng dáng thầy vẫn thấp thoáng sau tán lá xanh, thầy vẫn cười nụ cười tươi mới. Thầy vẫn cốt cách cao đẹp, tôi lấy đó làm động lực vươn lên, sống thật đẹp để mai này luôn cười tươi với cuộc đời, dù cho có khó khăn va vấp gian khổ đến mấy.

Thầy ơi! Nghề giáo đẹp lắm phải không thầy?

Bài viết liên quan