Tả ngôi nhà em ở


Tả ngôi nhà em ở

Quê hương, gia đình, mái nhà, mái trường hay những trò chơi của tuổi thơ. Ôi! Những thứ quen thuộc ấy không biết đã gắn bó với tôi tự bao giờ. 

Nó là tình yêu, là nỗi nhớ và là niềm tự hào của tôi mỗi lúc đi xa. Có lần mẹ bảo tôi: khi nào con lớn, nếu có đi xa, lúc nào cảm thấy buồn con cứ nhớ về ngôi nhà này, con sẽ cảm thấy ấm áp hơn.

Tôi chưa lớn đủ để đi đâu đó thật xa và làm những việc thật lớn lao như bây giờ bố vẫn thường làm nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải xa nhà, tôi đã thấy nhớ da diết nó. Ngôi nhà được bố mẹ hoàn thành khi tôi vừa học xong lớp một. Bố xây nhà trên mảnh đất được ông bà để lại, rộng rãi và thoáng mát.

Nhìn từ ngoài ngõ, ngôi nhà của tôi nằm sau chiếc cổng được đóng bằng hai trụ xi măng. Bố cho trang trí đơn giản nhưng hợp mắt. Phía trước cổng ít hoa văn được sơn bằng màu xanh mát. Phía sau cổng là hai hàng cau cảnh chạy dọc lối đi ở giữa được bố cho lát bởi thứ gạch mua ở quê lên. Hai hàng cau như hai hàng danh dự. Giờ thì cau đã lớn lên và bắt đầu cho bóng mát.

Ngôi nhà được thiết kế quay hơi lệch về hướng Đông Nam, phía trước có sân và vườn rộng rãi. Mảnh vườn cho tôi bao hoá trái, còn cái sân nhỏ mấy năm liền từng là sân vận động của tôi với chú mèo con. Nhà tôi nhỏ, gọn gàng nhưng trang trọng với ba tầng. Tầng dưới bố đặt làm phòng khách với phòng ăn. Trong phòng khách bố mẹ cho đặt một bộ sa-lông sang trọng, trên tường treo hai bức tranh khá lớn và nổi tiếng. Phòng khách nhìn thẳng ra sân và lúc nào cũng là căn bếp nhỏ của mẹ với chị hai. Hàng ngày, nhà em quây quần vui vẻ trong ba bữa cơm ở cái phòng ăn nho nhỏ ấy.

>> Xem thêm:  Bài số 126. Tinh thần dũng cảm của Lượm trong bài thơ Lượm của nhà thơ Tố Hữu đã gợi cho em những suy nghĩ gì?

Tầng hai là phòng ngủ và phòng làm việc của bố, mẹ tôi. Nhưng tôi rất thích ở tầng này vì phòng làm việc của bố cũng là một cái thư viện nhỏ của cả nhà. Đọc hết sách trên cái giá nhỏ của tôi, tôi thường tới phòng bố để tìm đọc những cuốn sách mà mình thích thú.

Tầng cuối cùng là đại bản doanh của tôi và của chị hai. Phòng của tôi bao giờ cùng bừa bộn với đầy các siêu nhân bay lượn trên tường. Duy chỉ có bàn học lúc nào tôi cũng sắp sách vở gọn gàng. Còn phòng của chị hai thì trông có vẻ người lớn hơn. Phòng của chị kê một chiếc bàn làm việc nhìn ra phía cánh đồng. Thế nên cứ lúc nào muốn ngồi một mình, tôi lại sang phòng của chị.

Thế đấy các bạn ạ! Ngôi nhà là một cái tổ ấm lớn của mỗi chúng ta. Nhưng với tôi nó còn là một người bạn lớn, là một ân nhân vì ở đó, nó cho tôi những yêu thương và cũng dạy tôi biết quý mến tất cả mọi người.

Bài viết liên quan