MS130 – Bạn có thể làm mọi thứ nhưng đừng quên mình là một người con


Bạn có thể làm mọi thứ nhưng đừng quên mình là một người con

Bài làm

Tôi từng nghe thầy Nguyễn Thành Nhân kể: “Khi mà ông trời tạo ra người mẹ đó, thì lúc bấy giờ các vị Thần phản đối ghê lắm vì nó mất rất nhiều thời gian để tạo ra”. Ông Trời thở dài nói nói: “Ngươi không thể tưởng tượng được đâu vì ta thậm chí còn định cho nó sáu cái tay và sáu con mắt nữa. Hai con mắt phía sau để theo dõi cuộc đời con nó bước đi, hai con mắt phía trước nhìn xuyên qua phòng để theo dõi ngày con nhỏ đó, con của nó sẽ ra sao? Có bị nguy hiểm gì không? Và hai con mắt còn lại để biết rằng con của nó vấp ngã ở đâu. Lúc đó, những đôi tay kia sẽ giúp nó nâng đỡ con của mình đứng dậy”. Các vị Thần hỏi sao nó có nước mắt thì Ông Trời trả lời: “Đó là nước mắt khi nào nó buồn, nó khóc. Nó khóc vì con, vì chồng và cuộc đời nó. Và khi nào nó vui, nó cũng khóc vì đó là những giọt nước mắt hạnh phúc”. Các vị Thần hỏi sinh vật này tồn tại thế nào thì Ông Trời đáp: “Nó có thể sống bằng nước lã và cơm thừa của con nó, nó có thể nuôi cả mười đứa con vì trái tim của nó vĩ đại lắm”. Nghe vậy các vị Thần tưởng rằng không có gì đánh gục được nó nhưng bất chợt Ông Trời nói: “Không! Có một thứ có thể đánh gục được nó. Đó là con nó”. Rồi các vị Thần không biết gọi nó là gì nên hỏi Ông Trời. Ông Trời ôn tồn nói: “Đó, ta tạm gọi là người mẹ”. Đúng vậy, người mẹ luôn là hình tượng vĩ đại trong trái tim những người con và dù có miêu tả ở góc độ nào thì sâu trong tâm trí mỗi người mẹ vẫn là người tuyệt nhất.

>> Xem thêm:  MS127 - Suy nghĩ về vấn đề thực phẩm bẩn trong xã hội ta hiện nay

Trong thế giới này, có một thứ tình cảm đẹp tựa như hoa thơm ngát, lấp lánh hơn cả các vì tinh tú trên trời cao, đó là tình mẹ thiêng liêng, cao cả. Mẹ không chỉ là người mang nặng đẻ đau, cả đời thương con, lo lắng cho con, luôn dành cho con những điều tốt đẹp nhất mà còn là người phũ nữ đẹp nhất trong trái tim con. Mẹ – tiếng liêng ấy thốt ra từ lồng ngực như chất chứa bao tình cảm chất ấp ủ bao lâu nay muốn gửi đến mẹ, nhờ tình yêu thương của mẹ mà con lớn lên, nhờ sự che chở và khuyên răn của mẹ mà con trưởng thành. Cả cuộc đời, mẹ dõi theo con, cả cuộc đời, con luôn là đứa con bé bỏng của mẹ. Chỉ có mẹ là người yêu thương con vô điều kiện và cũng chỉ có mẹ là người luôn dang tay đón con khi con lạc lối.

dung quen minh la nguoi con - MS130 - Bạn có thể làm mọi thứ nhưng đừng quên mình là một người con

Ảnh minh họa của tác giả

Tuổi thơ tôi không được may mắn như các bạn cùng trang lứa bởi trong trái tim tôi luôn có một khoảng trống mang tên “mẹ”. Vào một ngày nắng đẹp của bảy năm bảy tháng về trước là ngày cuối cùng tôi nhìn thấy mẹ mình, bà đã mất ngay trên con đường bà đi làm hàng ngày. Có lã cúng chính vì điều này mà tôi rất ghét tai nạn giao thông. Vì nó mà người tôi thương yêu nhất trên cuộc đời này đã rời bỏ tôi mãi mãi. Cũng chính vì điều đó, giờ đây tôi vĩnh viễn chỉ có thể gặp mẹ trong những giấc mơ xa xăm. Mẹ tôi ra đi để lại những hồi ức, khiến cho một gia đình không có các nào hoàn thiện. Tôi còn nhớ như in ngày định mệnh đó, trước khi mẹ ra khỏi nhà có dặn tôi: “Con phải nhớ cho em uống thuốc, rồi trưa mẹ sẽ về”. Tôi ngoan ngoãn trả lời, rồi đợi mãi, đợi mãi. Cuối cùng những gì nghe được chính là người yêu thương tôi nhất đã đi rồi. Lúc đó tôi không biết hình dung tâm trạng của mình ra sao. Đau buồn có, tuyệt vọng có, thậm chí còn không thể tin được cho đến khi nhìn thấy bố tôi – người đàn ông tôi cho rằng mạnh mẽ nhất, người mà cho dù cả bầu trời có sụp xuống cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi lại đang ông thi thể của mẹ tôi. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy như vậy: Cả cơ thể run rẩy… Lời nói cũng nghẹn lại vì nước mắt. Thậm chí tôi không nhớ mình đã khóc thế nào, có lẽ cả thế giới sụp đổ cũng không đáng sợ bằng lúc đó. Tôi hụt hẫng trong khoảng không gian ấy nhưng tôi còn thương em tôi nhiều hơn. Nó mới mười chín tháng tuổi thôi mà, còn đang bi bô tập nói, vậy mà ông trời lại nhẫn tâm cướp mẹ của nó đi. Rồi khi đứa bé ấy ngây ngô hỏi tôi: “Mẹ đâu rồi chị? Sao mẹ lâu về thế? ”. Câu nói đó khiến trái tim của tôi nghẹn lại còn mọi người thì lòng đau như cắt. Tất cả, không một ai dám nhìn vào đôi mắt long lanh ấy.

>> Xem thêm:  Bình giảng bài thơ “Đất nước” của Nguyễn Đình Thi

Thấm thoát cũng qua bảy năm và bảy năm ấy, tôi không có mẹ ở bên. Dù vấp ngã rất nhiều lần những cũng phải tự mình đứng lên, tôi phải tự học cách trưởng thành từ rất sớm. Những lúc tuyệt vọng tôi lại nhớ mẹ đã từng nói: “Can đảm lên con gái, con có thể làm được mà”. Lúc nào tôi cũng tự nhủ với mình như vậy nhưng nói thì dễ làm thì khó. Không có mẹ ở bên động viên, tôi cảm thấy rất đơn độc, con đường phía trước cũng ngày một dài thêm. Bảy năm mất mẹ – mất đi cả một khoảng trời mà chẳng có niềm hạnh phúc nào có thể lấp đầy. Nhiều lần, tôi rất hối hận. Hối hận tại sao trước kia lại không biết trân trọng mẹ hơn, thương mẹ nhiều hơn để bây giờ không phải day dứt đến vậy. Đúng là mất đi rồi mới biết nó quý giá đến nhường nào.

Nhìn ánh mắt của những người khác luôn sáng ngời khi nhắc về mẹ, không ai biết lòng tôi có bao nhiêu ganh tị. Nhìn người ta giận dỗi khi mẹ chót mắng mình, không ai hiểu lòng tôi có bao nhiêu uất nghẹn. Rất muốn khuyên họ đừng đối xử với mẹ như vậy nhưng mà khi nhìn lại bản thân mình đã làm được gì cho mẹ, những lời nói lại như mắc nghẹn ở cổ họng không sao cất lên tiếng. Rồi đến thời kì của con gái, trong lòng cực kì hoang mang, lo sợ nhưng vẫn phái cố gắng gượng. Những tâm sự giấu kín bấy lâu, nay chỉ có thể nói với bức ảnh của mẹ mỗi đêm. Khóc đến rát cổ họng, nhưng mẹ lại không thể về.

>> Xem thêm:  MS118 - Viết về người mẹ kính yêu của em

Giờ đây, tôi đã là cô gái mười bảy tuổi. Tôi đã học được cách che dấu những cảm xúc, phải luôn mỉm cười trước những thách thức trong cuộc sống.Dần dần tôi trưởng thành hơn, có những hạnh phúc, những niềm vui và nhiều thành quả trong cuộc sống. Sau tất cả những điều tốt đẹp ấy, giờ đây tôi chỉ còn một giấc mộng duy nhất đó chính là được gặp mẹ để có thể mỉm cười và nói: “Mẹ không cần lo, con sẽ sống tốt mà”.

Tôi viết câu chuyện của mình không nhằm mục đích gì khác chỉ mong mọi người: “Đừng để nước mắt mẹ rơi. Bạn có thể làm mọi chuyện, nhưng đừng quên bạn là một người con. Hãy nhớ, mẹ chỉ có một mà thôi”.

Nguyễn Thị Ngọc Mai

Lớp 11A4 – Trường THPT Lý Nhân Tông, Việt Yên, Bắc Giang

Bài viết liên quan