MS140 – Suy nghĩ về tuổi 17


Suy nghĩ về tuổi 17

Bài làm

Tuổi 17 thật đáng hờn trách… nhưng cũng thật yêu thương…

Khi tôi 17, cuộc sống lặp đi lặp lại với một con đường thẳng tắp từ trường, nhà và chỗ học thêm. Ngày nào cũng thế, ngày nào cũng phải sống thật nhanh, thật gấp gáp, thật chăm chỉ để chuẩn bị bước chân vào ngưỡng cửa Đại học, để tích góp từng hành trang cho tương lai của chính mình. Thời gian cứ vậy trôi qua… không ai hay biết… cái tuổi 17 ấy, ai cũng gấp gáp đến không còn đủ thời gian và sức lực để nhận ra chính mình, để suy nghĩ về những thứ mà bản thân thật sự thích thú, thật sự muốn làm. Nó nhàm chán đến vậy đấy, nhưng nhiễm nhiên không nhạt nhòa. Cái tuổi 17 thật lạ kì, vừa lạnh lùng vút qua khi con người ta vẫn chưa cảm nhận được hết sự mơn mởn trong chính bản thân mình, vừa tha thiết quấn quýt dìu ta đi từng bước chân, trải qua từng va vấp để trưởng thành, vừa nhẹ nhàng ở bên đưa ta đến từng suy nghĩ, từng cảm giác, từng xúc cảm mà trước đây ta chưa từng cảm nhận. Thật đáng hờn trách… nhưng cũng thật yêu thương…

suy nghi ve tuoi 17 - MS140 - Suy nghĩ về tuổi 17

Tuổi 17 của tôi, từ việc học lui học tới một bài văn, một dạng toán; đến việc cãi nhau với đứa bạn thân rồi quấn quýt tìm cách giải quyết; tới việc tự mình đối mặt và vượt qua thứ tình cảm ngây dại và đau lòng thời đầu thanh xuân; và cả việc từng bước từng bước xoay xở, tích góp từng bài học, từng sự dũng cảm để đương đầu và nhìn nhận chính bản thân mình. Tất cả mọi thứ xảy ra trong khoảng thời gian ấy đều khó khăn, thật sự, rất khó khăn… Không một thứ gì rõ ràng, không một thứ gì chắc chắn, mọi thứ đều mơ hồ, lưng chừng. Nó khiến con người ta chùn chân, ngã bước; nó khiến con người ta luôn phải đối mặt với sự đổi thay, sự vấp ngã, sự đau lòng và sự tiếc nuối. Có những chuyện xảy ra lại không biết cách lựa chọn, không biết cách đương đầu, làm gì cũng không cam tâm, không hài lòng. Chẳng thể biết được là do bản thân không đủ bản lĩnh… hay vì mọi thứ quá khó khăn, quá xót xa… Vậy nên bản thân cứ luôn nằm trong một mối bòng bong không thể giải quyết, u sầu, buồn bực, phiền phức, xót xa và lạc hướng. Tuổi 17… không quá nhỏ để lo nghĩ cho mọi thứ trong cuộc sống của bản thân hiện tại và sau này, lại càng không quá lớn để suy nghĩ chín chắn từng việc xảy ra để chọn lựa… Mọi thứ trở nên chập chừng, mơ hồ và khó khăn, rồi cứ thế mà những con người trẻ dại trong thời thanh xuân của mình luôn phải hối hận và tiếc nuối… Tiếc một quãng thời thanh xuân …

>> Xem thêm:  MS150 - Viết về người thân của em

Tôi không phải là người quá hiểu chuyện, lại càng không phải là người quá vô tư… mọi thứ xảy ra vào thời khắc này khiến tôi không vui vẻ, không hồn nhiên như trước nữa. Tự bây giờ nhìn lại, thấy bản thân đã thay đổi quá nhiều… tích cực và tiêu cực, tất cả mọi thứ. Có lẽ đó là lẽ thường, lẽ mà ai cũng phải đối mặt trong quãng thời gian chập chững tự biết suy nghĩ, tự biết yêu thương. Nhưng tôi thật sự muốn trở về là một đứa nhóc vô tư vô lo, sống hồn nhiên, vui vẻ và đơn giản… Có những chuyện khi lớn lên mới thấy, không phải những thứ mình muốn nói đều có thể nói, không phải những thứ mình thích làm đều có thể làm, không phải mọi thứ đều có thể giải quyết đơn giản, và không phải mọi thứ đều có thể tự do chiều theo ý mình. Thuận người lại không thuận mình, thuận mình lại không thuận người, thuận chuyện này lại ảnh hưởng đến chuyện kia, thuận thứ này lại phải vứt bỏ thứ kia… cuộc sống đều là sự lựa chọn. Dù lựa chọn con đường nào cũng hối tiếc những con đường còn lại. Vốn con người là ích kỉ, vậy nên chẳng hiểu, chẳng biết… Sự lựa chọn ấy là khó khăn, và tuổi 17 khiến mọi thứ còn trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Đúng thật, tuổi 17 khiến ta đau lòng đến lạ, xót xa đến lạ, âm ỉ trong lòng, xoáy động cả từng ngóc ngách trong tâm, trong trí…

>> Xem thêm:  Soạn Văn lớp 7 tập 2 rút gọn chuẩn chương trình Sách giáo khoa

Tuổi 17 của tôi, nhàm chán nhưng không nhạt nhòa. Mọi thứ dù nhỏ nhẹ đến đâu đều lắng đọng sâu sắc trong những vali hành trang luôn mang bên bản thân mình. Mọi thứ dù khó khăn đến đâu đều giúp tôi trải nghiệm những suy nghĩ và cảm giác đáng giá. Tôi mong rằng, một lúc nào đó khi tôi đã trưởng thành, quay đầu nhìn lại, thấy được mình từng như thế, thấy được mình từng trải qua những gì, biết được mình từng trăn trở điều gì, hiểu được mình từng như thế, từng như thế đấy. Rồi lúc ấy tôi sẽ mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm và nói với chính bản thân mình rằng: Cuối cùng rồi sẽ qua thôi…

Gửi những con người đã từng như tôi…

Nguyễn Thị Ý Nhi

Lớp 12D1 – Trường THPT Hai Bà Trưng

Bài viết liên quan