MS123 – Điều em muốn nói


Điều em muốn nói

Bài làm

Như một câu châm ngôn nổi tiếng: “Thất bại là mẹ thành công”, không ai có thể đạt được thành công mà không phải vượt qua vũng bùn mang tên “thất bại”. Bản thân em đã gặp nhiều thất bại thành quen, sau mỗi lần vấp ngã lúc nào cũng là những nuối tiếc để từ đó em rút ra được bài học kinh nghiệm cho chính mình. Thế nhưng, mỗi khi em thất bại, không chỉ bản thân em mà những người xung quanh, đặc biệt là bố mẹ, hẳn bố mẹ em thất vọng và buồn lắm. Em muốn xin lỗi bố mẹ, vì đã chẳng đạt được những điều mà bố mẹ mong mỏi nhưng lại chẳng có đủ can đảm để nói ra, chỉ có thể gửi gắm vào từng con chữ, lời văn thay cho những điều muốn nói với bố mẹ mà thôi.

Thất bại đầu tiên có lẽ là khi em đang học lớp Hai, ngày ấy trường tổ chức cuộc thi viết chữ đẹp, em cũng hăng hái tham gia. Cả cô chủ nhiệm và mẹ, ai cũng hết sức tin tưởng vào em, nhưng trớ trêu thay, sau bao ngày chăm chỉ tập luyện, em bị loại. Khi tan học, khoảng thời gian em đợi mẹ về có lẽ không câu từ nào có thể diễn tả nổi, bao lo lắng, dằn vặt, thậm chí xen lẫn cả một chút sợ hãi khi em tự tưởng tượng ra viễn cảnh mình thông báo kết quả với mẹ, với tất cả kì vọng đó, liệu mẹ sẽ nghĩ gì? Nhưng không, mẹ không trách mắng em mà ngược lại, mẹ an ủi, động viên em tiếp tục cố gắng, dù mẹ không nói nhưng em cũng biết mẹ buồn nhiều. Và có lẽ đó chính là động lực để khi em học lớp Bốn, cũng tham gia vào cuộc thi viết chữ đẹp ngày nào nhưng lần này, em không bị loại, em đạt giải Nhì cấp quận. Khoảnh khắc nhà trường công bố giải, em cảm tưởng như mình đã đền đáp được phần nào sự mong đợi và tin tưởng của mẹ, ít ra, lần này mẹ đã có thể tự hào vì con gái mẹ.

>> Xem thêm:  MS95 - Bức thư gửi người cha đi xa

dieu em muon noi - MS123 - Điều em muốn nói

Thất bại tiếp theo là khi em đang học lớp Năm. Sau bao ngày ôn thi miệt mài với biết bao đề cương, sách vở, em dự thi vào trường THCS Marie Curie – ngôi trường có đồng phục và trang thiết bị hiện đại nhất nhì Hà Nội thời bấy giờ, nhưng lại một lần nữa, em trượt. Em vẫn nhớ, nhớ chứ, vào hôm có kết quả thi, bố mẹ em cả ngày đi làm mệt mỏi nhưng dù đã mười một giờ kém khuya, bên ngoài thì mưa to, bầu trời đen kịt, trường lại cách nhà em rất xa, bố mẹ em vẫn lặn lội ra tận trường chỉ để xem điểm cho em. Phải biết bố mẹ hi vọng em đỗ vào trường đến mức nào. Mất một lúc lâu bố mẹ mới về nhà, mẹ nói với em: “Thiếu có 0.5 điểm thôi con ạ, không sao, thua keo này ta bày keo khác”. Quả thật lúc đấy em thất vọng về bản thân ghê gớm, chẳng biết đến bố mẹ thì còn như thế nào, thế là bao công sức dùi mài kinh sử, bao công sức mẹ không quản nắng mưa đưa em đi học, đi thi, bao mong mỏi, chờ đợi của mọi người, lại một lần nữa đổ hết xuống sông, xuống biển.

Thất bại thứ ba của em là vào năm lớp Sáu, em được mẹ định hướng cho học tiếng Anh và rồi em quyết định đi thi học sinh Giỏi môn tiếng Anh luôn. Cả nhà em ai cũng quan tâm, chăm sóc để em có tâm thế tốt nhất trước kì thi. Sáng ngày em đi thi, mẹ còn chu đáo thắp hương cầu các cụ phù hộ cho em, bố thì mua xôi đậu cho em ăn vì bố hiểu tâm lí học sinh, đứa nào mà chẳng tin vào mấy cái đấy. Mọi người mong đợi ở em nhiều thế cơ mà, nhưng cả đoàn học sinh đi thi, ai cũng có giải cầm về, riêng em trắng tay. Thế nhưng cũng chẳng ai trách mắng gì em, chỉ động viên em đừng nản chỉ mà cố gắng tiếp tục phấn đấu. Nhờ thế, năm lớp Tám em đạt giải Ba cấp quận môn tiếng Anh, năm lớp Chín đạt giải Nhì, em thấy mình coi như cũng có cố gắng, nhưng những cố gắng đó làm sao sánh được với bao tin tưởng, bao yêu thương của bố mẹ mà em đã phụ lại.

>> Xem thêm:  Em đã gặp một ông tiên trong truyện cổ tích. Hãy miêu tả lại hình dáng của ông theo trí tưởng tượng và từ đó cho cảm nghĩ của bản thân

Và rồi trên con đường đời của em lại xuất hiện thêm một thất bại to lớn nữa, mới đây thôi, em thi trượt vào trường THPT chuyên Nguyễn Huệ – ngôi trường mà em đã từng khao khát, đã từng ước mơ, đã từng ấp ủ được vào học. Bố mẹ chu cấp cho em đi học thêm chuyên suốt một năm trời, kết quả nhận về vẫn là con số không tròn trĩnh. Đến em cũng chẳng thể tin nổi là mình trượt, em thiếu những 1.25 điểm, giá như em chăm chỉ hơn, giá như em hoàn thành bài thi bằng tất cả năng lực và cố gắng thì đâu đến nỗi, suy cho cùng, vẫn chỉ là hai chữ “giá như” vô nghĩa.

Em làm sao hiểu được, mãi mãi không thể hiểu được bố mẹ, thầy cô cảm thấy thế nào khi hết lần này đến lần khác, em dập tắt những kì vọng của mọi người, vậy mà mọi người vẫn luôn đặt niềm tin nơi em dù nhiều lần không được đáp lại. Thà rằng mọi người cứ trách mắng em, cứ răn đe em, em còn thấy thoải mái hơn khi mình mắc sai lầm mà luôn được bao dung như thế này.

Đúng như một câu nói mà em tâm đắc: “Muốn nhìn thấy cầu vồng, ta phải biết chịu đựng cơn mưa”, thất bại chưa phải là bước đường cùng, điều đáng sợ là chúng ta không chịu nổi thất bại mà dẫn đến bỏ cuộc. Thomas Edison đã thất bại 10.000 lần mới phát minh ra bóng đèn điện hay Henry Ford đã từng bị phá sản trước khi ông đạt đến đỉnh cao của thành công trong ngành công nghiệp ô tô. Chẳng biết tương lai sắp tới sẽ ra sao nhưng em tự thấy mình phải có trách nhiệm học thật giỏi, rèn luyện đạo đức, nhân cách con người thật tốt và quan trọng nhất là tuyệt đối không được lùi bước trước bao nhiêu thất bại đi chăng nữa. Chỉ có như vậy, em mới có thể hoàn thành ước mơ của mẹ là trở thành một giáo viên, đem những tri thức, đạo lý truyền lại cho các thế hệ sau – điều mà mẹ ấp ủ suốt bao lâu nay nhưng chưa thực hiện được. Chỉ có tự hoàn thiện mình, tự đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, em mới có thể khiến bố mẹ, thầy cô – những người đã cho em cả cuộc đời này, không phải thất vọng nhiều hơn nữa.

>> Xem thêm:  Phân tích bài thơ Khi con tu hú của nhà thơ Tố Hữu

Nguyễn Lan Phương

Lớp 10D4 – Trường THPT Lê Quý Đôn, Hà Đông

Bài viết liên quan