MS277 – Viết cho tuổi học trò


Đề bài: Viết cho tuổi học trò

Bài làm

Bốn năm dưới mái trường Trung học cơ sở, bốn năm vùi mài bên tài liệu ôn thi học sinh giỏi, bốn năm cùng bạn bè cắp sách đến trường,…có lẽ là quãng thời gian tươi mát và đẹp đẽ nhất trong suốt thanh xuân của tôi.

Ấy vậy mà “thời gian trôi, không bao giờ ngoảnh lại” để khi nhắc về 4 năm ấy tất cả chỉ còn gói ghém trong hai chữ “kỉ niệm”.

Ngày này của 6 năm về trước, tôi vỡ òa trong niềm vui vượt qua kì thi chọn học sinh giỏi, được theo học tại ngôi trường có tiếng trong huyện, được mang trên mình mác áo Trường Trung học cơ sở CLC (chất lượng cao) Thái Hưng, trở thành niềm tự hào của ba mẹ, gia đình và mảnh đất quê hương.

Còn nhớ ngày ấy, những ánh nắng chói chang, rực rỡ nhất của mùa hè len lỏi qua từng cành cây, kẽ lá, từng ô cửa sổ nhảy nhót trên mái tóc của gần 90 học sinh đến đăng kí nhập học. Tôi còn nhớ rõ những bước chân rụt rè, những gương mặt xa lạ đang hé nở nụ cười,…và chúng tôi đã được gặp gỡ nhau trong lớp học thơm mùi phấn mới. Từ xa lạ thành quen, từ không quen biết trở nên thân thiết, chúng tôi cùng kề vai sát cánh bên nhau, cùng nhau nỗ lực phấn đấu với hi vọng: “Hôm nay chúng em tự hào về trường, ngày mai trường sẽ tự hào vì có chúng em”.

>> Xem thêm:  MS276 - Suy nghĩ về ý kiến: Cái quan trọng trong tài năng văn học là tiếng nói của mình, là cái giọng riêng biệt của chính mình không thể tìm thấy trong bất kì cái cổ họng của một người khác

viet cho tuoi hoc tro - MS277 - Viết cho tuổi học trò

Ảnh tác giả cung cấp

Nơi ấy là nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt cũng là nơi đánh thức và khơi dậy tiềm năng; là nơi nuôi dưỡng, ấp ủ đam mê cho biết bao thế hệ. Còn nhớ không mỗi khi tiếng trống khai trường giục giã – một năm học mới bắt đầu, thầy trò hân hoan chúc mừng thành tựu của năm trước, cùng nhau hứa hẹn cho thắng lợi năm sau. Còn nhớ không những ngày đông giá rét, sau buổi tan trường các nhóm ở lại lên kế hoạch cho cuộc thi “Khoa học kĩ thuật”. Còn nhớ không tháng 3 – mùa thi học sinh giỏi, thầy cô miệt mài chuẩn bị tài liệu cho đội tuyển, trò mải miết trong từng câu chữ, con số mà quên đi thời gian. Còn nhớ không nụ cười của thành công, giọt nước mắt khi thất bại…Dù buồn dù vui, dù thành công hay thất bại thầy cô vẫn luôn ở phía sau, vẫn luôn là điểm tựa vững chắc giúp chúng tôi đứng dậy và viết tiếp cuộc hành trình chinh phục tri thức.

Thái Hưng trong tôi là mỗi giờ lên lớp. Kiến thức thầy trao cô tặng giúp tôi trưởng thành. Sau mỗi trang kiến thức còn là một trang bài học đường đời. Tất cả trở thành hành trang quý giá chắp cánh ước mơ bay cao bay xa…

Cái tuổi mới lớn còn nhiều ngây dại, bồng bột. Có những lần làm cô rơi lệ, làm thầy phiền lòng. Có những lời cảm ơn chưa kịp nói đã phải rụt rè hai tiếng “Xin lỗi”.

>> Xem thêm:  MS346 - Người đưa đò kính yêu

Phượng vĩ đỏ rực bạn còn nhớ không mùa ôn thi năm ấy? Rạo rực đến khát khao, xôn xao đến khắc khoải. Chúng ta phải đối đầu với ngã rẽ đầu tiên trong cuộc đời này, mỗi người một nơi nhưng bạn còn nhớ không lời hẹn gặp mặt năm nào?

“Thời học sinh trôi qua như giấc mơ không trở lại”

Xa rồi, xin hãy cất giữ lại giùm tôi: những lần chạy theo xe cơm không biết mệt mỏi, những lần cãi vã giận hờn vu vơ, niềm vui hân hoan được đứng lên bục nhận thưởng,…Cảm ơn thầy cô đã truyền lửa cho con, cảm ơn bạn đã cho tôi nghị lực bước tiếp.

“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này

Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại”

Lê Thị Thư

Lớp 11A2 – Trường THPT Thái Ninh, Thái Thụy, Thái Bình

Bài viết liên quan