MS528 – Về thăm trường cũ sau 20 năm


Về thăm trường cũ sau 20 năm

Duyên thân mến!

Cũng đã 20 năm trôi qua, 20 lần cây phượng già ra hoa thay lá và cũng đã trải qua bấy nhiêu lâu chúng ta cầm tấm bằng tốt nghiệp để rời khỏi ngôi trường yêu dấu của một thời hoa niên đáng nhớ. Cậu biết không? Mùa hè qua, tớ đã trở về ngôi trường ấy, và thật bất ngờ khi mọi thứ vẫn hiện ra trước mắt tớ như vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.

Tớ đi trên chiếc taxi, lướt qua từng con đường làng nhỏ nơi mà chúng ta ngày xưa đã từng đi qua. Trên con đường này đâu còn những căn nhà gỗ cũ kỹ và mái tôn bị rỉ sét, đâu có những cánh đồng lúa bát ngát thẳng cánh cò bay, đâu còn đây tiếng cười rôm rả của chúng ta mỗi khi đi học về, nhưng nơi đây vẫn còn đó những kỉ niệm mà ngày xưa chúng ta đã từng trải qua. Cậu biết không? Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ ngày nào, những mái tôn phai màu theo thời gian, bây giờ đã thay bằng những ngôi nhà cao tầng để những màu sắc. Cánh đồng lúa bát ngát xanh ngắt mà cứ mỗi chiều chiều chúng ta đây thả diều, bây giờ đã trở thành sân bóng lớn đấy bạn ạ. Ôi!  Có vẻ mọi thứ đã thay đổi theo thời gian và cũng theo đó chúng ta đã thay đổi, chúng ta đã rời khỏi trường bao yêu dấu, rời xa vòng tay che chở của người cha người mẹ thứ hai, rời xa những ký ức của một thời hoa đỏ. Và giờ đây khi trở lại, liệu ai còn nhớ hay đã quên chúng ta của 20 năm về trước.

ve tham truong cu sau 20 nam - MS528 - Về thăm trường cũ sau 20 năm

Ảnh minh họa

Chiếc taxi dừng trước cổng trường, mọi thứ hiện trước mặt tớ thật đẹp đẽ, tấm biển hiệu ngôi trường Võ Thị Sáu mà ngày trước chúng ta nhìn đến phát chán mà bây giờ sao tớ thèm thuồng quá. 20 năm,  khi bản thân trở lại ngôi trường xưa với một thân phận mới và một cảm xúc mới, nhưng cái cảm giác run run, bước chân trở nên nặng nề hơn khi đứng trước cổng trường vẫn in đậm dấu ấn ngày nào. Bây giờ, khi bản thân đã trở thành một cô giáo, một người chèo lái con đò tri thức, tớ lại chợt cảm thấy bản thân trở nên xứng đáng hơn với những kỳ vọng mà thầy cô đã đặt lên đôi vai mình ngày trước. Tôi đi vào trường, mọi cảnh vật từ hàng cây phượng,  hàng ghế đá đến những dãy nhà học cũng đều lắm  phần đổi mới. Dãy nhà học cũ kỹ, sơn tróc ra thành từng mảng, mái tôn rỉ sét  giột mỗi khi có một trận mưa to quét qua. Bây giờ được thay thế dần bằng một dãy nhà tầng khang trang,  sạch đẹp. Những hàng cây phượng được trồng thành hàng dài, cây phủ mát cả một khoảng sân trường đầy nắng. Phần sân trường ngày xưa, một khoảng sân trường đầy đá và đất, một khoảng sân trường mà mỗi khi trời mưa to, nước bùn vấy lên làm bẩn cả bộ quần áo trắng của bọn mình bây giờ đã được đổ bê tông bằng phẳng. Còn gốc đa to luôn tỏa bóng mát cho chúng ta mỗi giờ thể dục đã bị cưa đi rồi Duyên à.  Tuy hơi buồn, nhưng tớ biết vì cây đã già dễ gây nguy hiểm nên thầy cô mới cưa cây đi. Nhưng thay thế chỗ cây đa kia lại được trồng bằng cây bàng nhỏ. Tre già măng mọc mà bạn nhỉ, dù chúng ta có nuối tiếc nhưng đến cuối cùng thì mọi thứ cũng phải thay đổi, cũng như chính chúng ta, cũng có lúc chúng ta phải rời khỏi nơi mình bao lâu gắn bó ấy thôi.

Tớ đi thêm vài bước,  đột ngột 1 bông phượng rơi vào tay tớ. Bông hoa ấy là của một cái cây to lắm, và rồi trong vô thức tớ trở nên sững sờ, không phải vì dáng cây to lớn mà là do sự quen thuộc nằm bên trong hàng ký ức của nó. Tớ vẫn nghe đâu đây tiếng ôn bài để thi râm ran như dàn đồng ca mùa hạ. Đâu đây tiếng hò hét của những đứa trẻ chơi trốn tìm. Và cả tiếng thầy tổng phụ trách đội quát xa xa khi có đứa hái trộm hoa phượng trên cây mỗi dịp hè, khi ấy cậu có còn nhớ không? Chúng ta đã đứng một góc, và cười trêu chọc bọn nó. Và y như rằng sáng hôm sau mọi chuyện sẽ đâu vào đó ấy mà.

Và điều kỳ diệu hơn đó người bạn thân à, đã 20 năm kể từ khi chúng ta khắc lên thân cây họ tên của từng đứa. Lúc ấy đâu đứa nào trong chúng ta sợ cái cây đau, và có lẽ cũng chẳng một đứa nào nhớ đến lời thầy cô dạy rằng phải biết thương yêu và bảo vệ cây xanh. Vì có lẽ lúc ấy chúng ta đã không nghĩ nhiều đến vậy.  Và tôi cũng tin rằng, cây phượng sẽ không chấp nhất những ước muốn nhỏ nhoi của chúng ta đâu vì bằng chứng là cây vẫn còn lưu giữ dòng lưu bút ấy đến ngày nay. Vẫn như khi ấy, tớ mãi ngồi tựa vào gốc phượng to lớn ấy mà  mỉm cười. Tớ cười vì trước mắt tớ là sự hồn nhiên ngây thơ ngày nào của mình đã vô tình đánh mất, tớ cười vì hình ảnh của bản thân ngày xưa sao lại nhìn ngây thơ đến vậy.

>> Xem thêm:  MS527 - Kỉ niệm thầy cô bạn bè

Khoảng giữa trưa, tớ nghĩ vậy vì lúc ấy tiếng ve kêu lên râm ran lắm. Tớ vẫn chẳng vì vội mà quên ghé thăm phòng học mà mình đã gắn bó  ngày nào. Đứng từ bên ngoài nhìn vào mọi vật đều đã thay đổi. Từ tấm bảng đen cũ đến bàn ghế tróc sơn đều được thay mới toanh. Nhưng riêng tiếng thầy giảng bài, tiếng thước gõ vào bàn và lời quát như sấm rền vẫn ở đó:”các anh chị có im lặng không”. Tớ đi vào lớp, ngồi vào đúng vị trí mà ngày xưa bản thân vẫn ngồi đó. Khoanh tay lên bàn chú ý nghe giảng như chính tớ của 20 năm về trước. Tớ đã lớn nên chiếc bàn này đã trở nên nhỏ bé với tớ, tôi đã học hết rồi nên những kiến thức này trở nên rất dễ dàng. Nhưng bài học làm người thì muôn lần tớ vẫn chưa thể tự mình lĩnh bộ hết. Rồi trong vô thức, tớ lại nghe đâu đây tiếng thầy gọi tên, nghe đâu đây tiếng thầy khuyên răn và dạy dỗ mỗi khi mắc lỗi, mỗi lần khi tớ không định được đâu là phương hướng. Rồi thời gian đã trôi qua, mọi vật vẫn trôi theo cái quy luật mà tạo hóa đã định sẵn, rồi liệu ai còn nhớ, ai đã quên đi thầy, quên đi công ơn của thầy và quên đi mái trường một thời hoa đỏ này.

>> Xem thêm:  Tả cây hoa sữa trước cửa nhà em

Tớ cứ thế rời đi, ấp ôm theo niềm nhung nhớ một thời tuổi ấu thơ, ấp ôm theo những kỳ vọng ngày xưa mà thầy cô đã đặt lên vai mình. Để trở về với thực tại, trở về cuộc sống thực tại mà chính bản thân là người chắp nối những con đò mà ngày xưa chính người cha, người mẹ thứ hai này đã dắt tớ qua.

Nguyễn Thị Mai Phương

Lớp 9 – Trường TH&THCS Võ Thị Sáu

Bài viết liên quan