MS79 – Cảm nghĩ về mẹ


Cảm nghĩ về mẹ của em

Bài làm

Người đàn bà vĩ đại nhất cuộc đời con

Gửi người với tất cả nhớ thương!

Tháng 10, những nhành cây đã thôi rụng lá, trời se lạnh hơn nhưng chưa hẳn đã vào đông. Con mang trong mình một nỗi buồn thật mơ hồ mẹ ạ. Tháng 10-tháng mà những người phụ nữ được yêu thương, trân trọng nhất, tháng mà những người mẹ, người chị, người cô được nhận những bông hoa tươi thắm. Còn với mẹ của con, 20-10 cũng chỉ giống như bao ngày bình thường khác. Con thấy thật chạnh lòng khi hôm đó mẹ vẫn tất bật với công việc đồng áng. Mười sáu năm tồn tại trên cuộc đời này, con chưa bao giờ gửi được mẹ một bông hoa, hay một lời yêu thương như “ con yêu người”. Hôm nay, một buổi tối gió gió lạnh khẽ rít bên ngoài cửa sổ, mượn bài viết này, con nhờ gió gửi đến người tất cả niềm thương nhớ mênh mang!

cam nghi ve me cua em 1 - MS79 - Cảm nghĩ về mẹ

Mẹ không phải người hoàn hảo nhưng mẹ luôn yêu thương con theo cách hoàn hảo nhất. Cuộc sống xa nhà khiến cho con hiểu được nhiều thứ, tiếp xúc với những điều mới mẻ khác xa với lũy tre làng. Những tòa nhà cao tầng nguy nga, lộng lẫy. Những con đường phủ đầy ánh sáng khi trời vào đêm và cả những quầy hàng thơm nức. Những hôm đi ngoài phố, con thấy những cô mặc váy lộng lẫy, đi những đôi dày cao, túi xách, đồ hiệu cùng với những đứa con của họ. Con bỗng thấy lòng mình buồn man mác. Buồn không phải vì thấy người ta xinh hơn mẹ của con mà con buồn vì mẹ của con không được sống cuộc đời sung túc và thoải mái như người ta. Cả đời mẹ ngoài cánh đồng và gia đình ra thì mẹ chẳng quan tâm gì thêm nữa. Chưa một lần được đi du lịch, chưa một lần đi biển, chưa một lần ra khỏi ngôi làng yên ả, đến cả điện thoại mẹ cũng không biết dùng, chỉ mỗi lúc con gọi về là mẹ bấm được nút nghe thôi. Dù người đời có nói mẹ lạc hậu đi nữa, với con, mẹ vẫn luôn là người tuyệt vời nhất. Quanh năm, bôn ba trên cánh đồng, “bán lưng cho đất, bán mặt cho trời”, đôi tay mềm mại ấy cũng dần chai sạn đi, thô ráp, những vết chân chinh ngày càng nhiều lên theo năm tháng.

Năm tháng bốn mùa một tấm áo nâu

Trời nắng gắt áo mồ hôi vắt nước

Xót xa gió Lào khô rang rốc

Lặn lội thân cò che chở mạ non…

Cả đời mẹ cứ làm việc quần quật, lam lũ, bôn ba chỉ mong cho mấy đứa con không bị thiệt thòi so với bạn bè. Mẹ cứ chắt chiu từng ít từng ít một để đến tháng lại gửi tiền về lo cho con đi học. Lúc nào mẹ cũng gọi rồi hỏi,” từng ấy tiền liệu có đủ không con?, thiếu thì gọi cho mẹ chứ đừng lo mẹ hết tiền mà nhịn nghe chưa! “ Mỗi lần như thế, con lại thấy thương người nhiều hơn.

>> Xem thêm:  Bài 33 - Ôn tập tổng hợp chuẩn bị cho bài kiểm tra tổng hợp cuối năm

“Cha một đời oằn vai gánh nặng

Mẹ một đời đôi dép lạc bàn chân”

Cuộc đời vất vả là thế nhưng mẹ có than thở bao giờ. Lúc nào cũng cam chịu, nhẫn nại, dù cuộc sống có khó khăn, chật vật đến thế nào cũng thu bé lại vào trong nụ cười hiền của mẹ. Có một kí ức tuổi thơ đi ngang qua đời khiến cho con ấn tượng mãi. Đó là lần đầu tiên thấy mẹ khóc. Lúc ấy là năm con vào lớp 1, nhà mình bị mất con trâu, mà với người nông dân thời ấy, “con trâu là đầu cơ nghiệp” mất con trâu là như mất cả gia tài. Khi các bác đang tới nhà hỏi thăm, chỉ có ba tiếp khách, con thấy mẹ lặng lẽ ngồi trong góc bếp, bên nồi cơm đang còn đỏ lửa, trong làn khói trắng mờ mờ, nước mắt mẹ lặng lẽ rơi. Lúc ấy con muốn ôm mẹ quá nhưng ngại, cái ngại của đứa bé 6 tuổi thật ngốc nghếch. Một lần khác, anh con chơi game về nhà bị ba đánh rồi bỏ nhà đi, mẹ đợi ba ngủ rồi lấy chiếc xe đạp lộc cộc, chạy khắp cả làng để tìm anh. Năm anh vào đại học, con thấy mẹ vừa mừng vừa lo, lúc nào cũng chạy vạy khắp nơi để gửi đủ tiền cho anh ăn học. Nhưng anh con có an phận bao giờ, đang học được một năm thì đòi đi nước ngoài. Thấy anh quyết tâm quá, thế là mẹ lại cho anh đi, gánh nặng trên vai mẹ lại chất chồng thêm. Ngày anh đi, con thấy mẹ cứ thao thức hoài, cứ chiều chiều là lại thấy mẹ nhìn xa xa, bất giác lại khóc. Đôi lúc, đêm muộn, con nghe mẹ tâm sự với ba “ Không biết thằng cu hắn qua bên nớ có tốt không? Có ăn uống đầy đủ không? Bên nớ nghe nói lạnh lắm, mà hắn thì bị viêm phổi, ở nhà có ba mẹ lo chơ qua bên nớ thì ai lo cho? “ Hình như mẹ lại khóc. Nhưng lúc nào buồn cũng thui thủi một mình giấu hết. Tất cả tình yêu và sự nhẫn nại dịu dàng của mẹ khiến cho con thấy người thật vĩ đại. Cuộc đời con có lẽ sẽ chẳng giống như những câu chuyện cổ tích nhưng lại có một bà tiên hiền lành và ấm áp đó là “mẹ”.

>> Xem thêm:  Tuần 13 - Một số thể loại văn học: Thơ, truyện

"Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con"

Ước mơ lớn nhất của mẹ là thấy chúng con thành công. Người có niềm tin tưởng và bao dung vô bờ dù bọn con có sai lầm nhiều bao nhiêu đi chăng nữa. Lần đầu tiên con thấy mình có thể làm được một điều gì đó thay lời cảm ơn đến mẹ đó là đậu vào trường chuyên của tỉnh. Nhưng càng lớn, con càng thấy đó là niềm vui, nhưng cũng là gánh nặng không nhỏ đối với người. Nỗi lo cơm áo gạo tiền lại cứ tăng dần thêm nữa, nặng dần trên đôi vai gầy của mẹ. Ở nơi thành phố tấp nập này, nơi những tòa nhà cao tầng lồng lẫy, những món ăn ngon, lạ, con lại nhớ câu mẹ hay ngân nga “ hôm qua em đi tỉnh về,hương đồng gió nội bay đi ít nhiều” nhưng mẹ à, “ hương đồng gió nội” trong con thì vẫn thế.Con càng cảm thấy yêu cái làng của mình làm sao. Con nhớ mùi Làng, mùi của cánh đồng lúa chín, con nhớ những đàn trâu thung thăng gặm cỏ, nhớ hôm tắm mưa cùng mấy đứa trong xóm và con nhớ người, nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ cả gia đình mình nữa. Quê hương-nơi cả tuổi thơ con nằm đó, thật yên bình. Là con yêu quê hương hay tại vì quê hương có những người mà con thương mến.

“Mẹ ơi, thế giới mênh mông

Mênh mông không bằng nhà mình….”

Con thấy mình may mắn vì được làm con của mẹ. Con rất khâm phục những bạn không có mẹ, họ thật kiên cường và mạnh mẽ. Liệu một đứa bé ương bướng như con mà không được mẹ yêu thương, che chở thì sẽ như thế nào nhỉ. Có lẽ con sẽ biến thành bồ công anh mong manh trong gió. Bị thổi bay ra biến mất thôi. Mười sáu tuổi, có lẽ con đã lớn thật rồi. Con bắt đầu biết lo lắng cho ngày mai, ngày khai giảng ngôi trường “cuộc đời” con. Con cảm thấy lòng mình chênh vênh trước dông dài của tháng năm trôi… Cuộc sống cuốn chúng ta vào những ngã rẽ không ai chờ đợi, liệu con có thể vững bước một mình hay không mẹ nhỉ. Những lúc suy nghĩ mơ hồ như thế, con chợt thấy tim mình vắng lặng, chỉ muốn mãi mãi được làm một đứa trẻ, vùi đầu vào lòng mẹ, ngủ một giấc thật dài mặc kệ thế gian.

>> Xem thêm:  MS119 - Sự tham nhũng là cách hành xử vô nhân đạo

Một mùa đông nữa lại đến, con đã cảm nhận thấy được cái lạnh hanh hao khi mùa về. Lại thêm một mùa đông nữa con xa nhà, xa mùi khói bếp thơm nức mùi rơm rạ. Trời hẳn sẽ mênh mang nhưng lòng người trở nên chật hẹp với những dòng suy nghĩ vẩn vơ. Vạt nắng cuối ngày như sợi chỉ mong manh cố níu lấy những ngày xa vắng ấy. Những ngày bé thơ vô lo vô nghĩ, thích đông để được mặc áo ấm, thích lũ để được nghỉ học, để được đi bắt cá cùng ba trên cánh đồng nước đổ mênh mông.

“Ngày ấy bé lắm có biết đâu, thích bão giông ngập lũ. Để cha bắt cá ngay dưới sân nhà mình, con vui quên đi hết gió mùa về. Ôi nhớ lắm tuổi thơ…..”

Bây giờ bão lũ trong con chỉ còn là một kí ức để nhớ, con không muốn năm nay quê mình lại lũ, ba mẹ lại vất vả thêm. Con đã viết nhật kí đời mình vào chiếc lá của thời gian để gió cuốn tan hoang trong buổi chiều vã. Bao nhiêu kỉ niệm được gió tạt về, vừa vui, vừa buồn vừa một chút bùi ngùi thật khó tả. Một tháng rồi con chưa về nhà, con biết mẹ nhớ con và con cũng nhớ mẹ nữa. Trời lạnh rồi, mẹ yêu quý của con hãy giữ gìn sứa khỏe:

“Con chỉ sợ ngày bàn tay mẹ mỏi

Mình vẫn còn là thứ quả non xanh”

Con ở đây vẫn rất tốt, học hành đều ổn cả. Mỗi lúc vấp ngã con lại nhớ đến người như một vị thần truyền sức mạnh cho con, để con tiếp tục vững bước trên con đường mình đã chọn. Con thèm được gọi “mẹ ơi” mỗi khi học về, thèm những lúc đói bụng lại nhõng nhẽo sau lưng của mẹ quá. Dù mẹ chẳng có xe hơi, nhưng ngồi sau lưng mẹ là nơi con cảm thấy bình yên nhất. Con chỉ cầu mong mẹ luôn vui vẻ, hạnh phúc, năm tháng an yên.

“Phố sâu gió mùa đông bắc

Trong con bóng mẹ ngọt ngào.”

Qua bài viết, tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến mẹ của mình, và đến tất cả những người mẹ vĩ đại trên thế giới này!

Phan Thị Mỹ Linh

Lớp 11 – Trường THPT Chuyên Võ Nguyên Giáp, Đồng Hới, Quảng Bình

Bài viết liên quan